hồng liên kiếm

Chương 3: Người Lạ Giữa Núi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đã tạnh từ lâu, song hơi ẩm lạnh vẫn len lỏi trong từng khe đá, thấm vào da thịt. Khi Linh Nhiên mở mắt, nàng cảm giác như toàn thân vừa rơi từ vực sâu lên. Cơ thể nặng trĩu, đầu đau như bị hàng ngàn kim đâm. Hàng mi run lên, tầm nhìn mờ mịt, chỉ thấy một mái nhà tranh cũ kỹ, xung quanh mùi thảo dược nồng nặc.

Tiếng củi cháy tí tách vang lên. Ánh lửa bập bùng chiếu lên trần gỗ, tạo ra những bóng người méo mó. Một bóng dáng gầy gò đang ngồi bên lò sưởi, chậm rãi giã thuốc. Lưng ông còng, mái tóc bạc trắng, từng đường nếp nhăn hằn sâu như vẽ ra dấu ấn của năm tháng.

Linh Nhiên cố cử động, cơn đau ở vai khiến nàng khẽ rên. Người kia quay lại, ánh mắt sáng lên trong đôi con ngươi già nua, vừa hiền hậu vừa sắc bén.

“Tỉnh rồi à?” – giọng ông trầm, khàn, nhưng mang chút từ bi của người từng thấy nhiều mất mát.

Linh Nhiên khẽ gật đầu, giọng yếu ớt: “Tiền… bối…”

“Đừng nói nhiều. Uống thuốc đi.”

Ông nâng nàng dậy, mùi thuốc đắng tràn qua miệng khiến nàng nhăn mặt. Cổ họng bỏng rát, nhưng từng ngụm thuốc lại mang theo chút ấm áp, như kéo linh hồn nàng về từ ranh giới sống chết.

Sau khi uống xong, nàng nằm xuống, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Trước khi ngất đi, nàng nhớ mình bị rơi xuống sườn núi, rồi có ai đó đỡ lấy. Chỉ là, không rõ người ấy là ai.

Lão nhân dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, chậm rãi nói:

“Ta thấy ngươi ngất ở ven suối dưới chân núi, máu chảy ướt cả cỏ. May mà trời mưa nên vết thương không nhiễm trùng. Nếu chậm một canh giờ, e chẳng cứu nổi.”

“Tiền bối… vì sao lại cứu ta?”

Lão nhân ngẩng lên, ánh mắt xa xăm:

“Đời người hữu duyên. Gặp ngươi giữa rừng sâu, ta nghĩ hẳn ông trời chưa muốn ngươi chết. Hơn nữa… trong túi ngươi, ta thấy vật này.”

Ông chỉ về phía bàn gỗ nhỏ, nơi đặt một bọc vải đen. Bên trong là thanh kiếm cũ mà Linh Nhiên luôn mang theo. Nàng run tay mở ra, ánh thép lóe lên, dù cũ kỹ nhưng vẫn lấp lánh ánh đỏ nhạt như lửa.

“Hồng Liên Kiếm…” – lão nhân khẽ nói.

Linh Nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc. “Tiền bối nhận ra nó?”

“Không chỉ nhận ra.” Ông nở nụ cười mệt mỏi. “Ta từng thấy chủ nhân của thanh kiếm này – Linh Từ, gia chủ Linh gia, mười bảy năm trước.”

Một cơn đau nhói quặn trong tim nàng. “Cha… Người biết phụ thân ta?”

“Biết.” – ông đáp, ánh mắt trùng xuống. “Năm ấy Linh Từ từng cứu ta khỏi tay kẻ thù. Ta nợ ông ấy một mạng, chẳng ngờ hôm nay lại cứu chính con gái của người.”

Không khí im lặng trong chốc lát, chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa. Linh Nhiên cắn chặt môi, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Linh gia đã… không còn.”

“Ta biết.” – giọng lão nhân khẽ khàng. “Đêm ấy lửa cháy đỏ cả chân núi. Ai cũng nói Linh gia bị kẻ thù giang hồ tru diệt. Nhưng ta không tin giang hồ chỉ đơn giản là tranh giành. Có thứ sâu hơn trong chuyện này.”

“Là Hồng Liên Kiếm.” – Linh Nhiên nói, đôi mắt như thép. “Kẻ đeo mặt nạ bạc nói muốn lấy nó. Cha ta đã ngã xuống vì bảo vệ kiếm tổ.”

Lão nhân trầm ngâm thật lâu, rồi khẽ thở dài:

“Thanh kiếm này ẩn chứa bí pháp ‘Liên Hoa Tâm Quyết’. Võ học của Linh gia từ kiếm pháp mà sinh, nhưng kiếm pháp đó cũng là con dao hai lưỡi. Người hiểu tâm kiếm mới đủ sức giữ nó. Giang hồ bao năm nay, bao kẻ tranh giành chỉ để chết dưới lưỡi kiếm ấy.”

Ông đứng dậy, thêm củi vào bếp. Ánh lửa hắt lên khuôn mặt khắc khổ của ông, làm nổi bật đôi mắt từng trải mà u uẩn.

“Nếu ngươi muốn giữ kiếm, phải hiểu trước rằng: người cầm Hồng Liên, tâm không thể có hận. Nếu còn hận, kiếm sẽ phản chủ.”

Linh Nhiên im lặng. Trong lòng nàng, hận thù vẫn cuộn trào như lửa. Hình ảnh cha mẹ ngã xuống trong biển máu, tiếng cười lạnh của kẻ đeo mặt nạ, tất cả như khắc vào xương tủy.

“Tiền bối, con không thể buông hận. Con phải trả lại công đạo cho Linh gia.”

Lão nhân nhìn nàng thật lâu, rồi khẽ mỉm cười.

“Vậy thì hãy để ta dạy ngươi cách dùng kiếm mà không để hận nuốt chửng.”

Ánh mắt nàng sáng lên. “Tiền bối nguyện thu nhận con?”

“Không cần danh nghĩa thu đồ đệ. Ta chỉ dạy những gì ta biết. Còn ngươi có lĩnh hội được hay không, là do duyên phận.”

Ông ra hiệu cho nàng nằm nghỉ. “Đợi vết thương lành, ta sẽ bắt đầu.”

Ba ngày sau, Linh Nhiên có thể tự đi lại. Nàng phụ ông hái thuốc, gánh nước, và nghe ông kể về đạo kiếm.

“Ngươi có biết vì sao người luyện kiếm dễ lạc vào tâm ma không?”

“Vì quá chấp vào thắng thua?”

“Không chỉ vậy.” – ông chậm rãi nói. “Kiếm là vật giết người. Người cầm kiếm mang oán khí, lâu ngày tâm trở nên lệch. Muốn giữ tâm, phải dùng kiếm để tĩnh chứ không để động.”

Mỗi lời ông nói như chảy vào tim nàng, vừa sâu vừa lạnh. Nàng dần hiểu: võ học không chỉ là sát chiêu, mà là sự dung hòa giữa sinh và tử.

Tối đến, khi ánh trăng len qua mái lá, lão nhân đặt trước mặt nàng một cành trúc.

“Đây là kiếm của ngươi tối nay.”

“Cành trúc?” – nàng ngạc nhiên.

“Đúng. Người không thắng được tâm mình, đừng mong thắng người khác.”

Ông chỉ một ngọn nến nhỏ trước mặt. “Dùng cành trúc ấy, chém nến nhưng không được để gió tắt.”

Linh Nhiên thử, ánh trúc quét qua, ngọn nến chao nghiêng rồi tắt ngấm.

“Thất bại.”

Nàng thử lại, vẫn tắt. Đến lần thứ mười, mồ hôi thấm ướt vai áo, vết thương nhói đau, nhưng nàng cắn răng tiếp tục. Lão nhân vẫn ngồi im, chỉ quan sát.

Đến khi trăng đã lặn nửa, nàng khẽ nhắm mắt, hít sâu. Cành trúc trong tay như hòa vào hơi thở, nhẹ nhàng vung xuống. Ánh nến khẽ lay động, nhưng vẫn cháy.

Lão nhân mỉm cười. “Được rồi. Ngươi đã học được chiêu đầu tiên – ‘Tĩnh Trung Kiếm’.”

Linh Nhiên cúi đầu, thở dốc. “Con… chỉ là may mắn.”

“Không. Ngươi đã hiểu. Kiếm không phải để chém, mà để giữ được sự tĩnh giữa động.”

Từ đêm đó, nàng chính thức bước vào con đường học kiếm thực sự. Mỗi ngày đều luyện thân, luyện tâm, luyện hơi thở. Hạc Dung – tên ông – dạy nàng từ cách vận khí, định tâm, đến cách quan sát địch ý trong gió.

Thời gian trong núi trôi đi chậm rãi mà khắc nghiệt. Có hôm tuyết rơi phủ trắng, nàng vẫn luyện dưới trời lạnh. Có ngày nắng gắt, tay rớm máu, nàng vẫn không ngừng.

Một buổi sáng, Hạc Dung gọi nàng ra sân. Trước mặt là thanh kiếm thật – Hồng Liên.

“Đã đến lúc ngươi cầm lại kiếm của mình.”

Linh Nhiên nhìn lưỡi kiếm đỏ ẩn dưới ánh mặt trời, tim đập nhanh.

“Nắm chặt đi. Cảm nhận nó.” – ông nói.

Khi tay nàng chạm vào chuôi kiếm, một luồng khí lạnh xộc lên cánh tay. Ánh kiếm run nhẹ, như nhận ra chủ nhân. Trong khoảnh khắc, tâm trí nàng tràn ngập những âm thanh lạ – tiếng kiếm va chạm, tiếng hô thét, tiếng máu nhỏ giọt.

Nàng giật mình, suýt buông ra.

“Không được sợ!” – Hạc Dung quát. “Đó là oán khí của những người từng chết dưới Hồng Liên. Nếu ngươi run, ngươi sẽ bị nó nuốt.”

Linh Nhiên cắn môi, nhắm chặt mắt. Hơi thở dồn dập, nhưng nàng không buông tay.

Cơn đau nhói qua vai, máu thấm ra bàn tay. Bất ngờ, một luồng sáng đỏ nhạt lan tỏa từ chuôi kiếm, rồi lắng xuống. Cảm giác lạnh tan biến, thay bằng hơi ấm nhẹ như gió xuân.

Hạc Dung nhìn, ánh mắt đầy tán thưởng.

“Tốt. Hồng Liên nhận ngươi rồi.”

Linh Nhiên mở mắt, mồ hôi đẫm trán. Ánh nhìn của nàng lúc này không còn yếu ớt như trước – trong đó là quyết tâm và sức mạnh.

“Từ nay, ngươi không còn là cô gái chạy trốn. Ngươi là người mang kiếm của Linh gia.”

Nàng cúi đầu, giọng nhỏ mà chắc:

“Đa tạ tiền bối. Con sẽ nhớ lời dạy.”

Ông gật đầu, khẽ quay đi. “Nhưng nhớ, đừng để kiếm dẫn lối. Một ngày nào đó, khi ngươi thấy máu mà không còn sợ, khi tay ngươi cầm kiếm mà không còn run – chính là lúc ngươi nên rời núi.”

Linh Nhiên nhìn theo bóng ông, lòng ngổn ngang. Nàng biết, con đường trả thù còn xa, nhưng ít nhất, nàng đã không còn là đứa trẻ năm ấy chạy trong mưa lửa.

Ngoài kia, gió thổi qua rặng tùng, mang theo hương tuyết đầu mùa. Dưới ánh trời bạc, một cô gái áo trắng đứng giữa sân, kiếm trong tay ánh lên sắc đỏ nhạt.

Đôi mắt nàng soi thẳng vào hư không – nơi khởi đầu của oán, cũng là nơi con đường mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×