hồng liên kiếm

Chương 4: Rèn Luyện Kiếm Pháp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày Hồng Liên nhận chủ, thời gian trong núi trôi chậm mà nặng nề. Mỗi sớm, khi sương chưa tan, Linh Nhiên đã dậy. Mái tóc nàng phủ sương, áo ướt đẫm, bàn tay cầm kiếm đỏ rực ánh bình minh. Hạc Dung đứng bên vách đá, giọng khàn khàn vang vọng:

“Kiếm đạo chẳng chỉ là chém gió chặt cây. Muốn hiểu kiếm, phải hiểu khí, hiểu tâm, hiểu sinh tử.”

Linh Nhiên không đáp, chỉ im lặng xoay người, thi triển chiêu thứ nhất – Liên Tâm Khai Huyền. Từng đường kiếm bay lượn như cánh hoa rơi, nhưng bên trong ẩn chứa khí tức kiên định.

Mồ hôi ướt trán, rơi thành từng giọt xuống nền đá. Nắng sớm dần lên, sương tan, chim hót, nhưng nàng vẫn đứng giữa sân, lặp lại động tác đến hàng trăm lần. Cánh tay mỏi rã, vết thương cũ nơi vai vẫn nhói, máu thấm qua áo, song nàng không dừng.

Hạc Dung nhìn, không nói. Trong mắt ông, bóng dáng nàng dần hòa cùng cảnh núi, như một cánh hoa đỏ mọc giữa tuyết lạnh – yếu đuối nhưng bền bỉ.

Đêm đến, khi gió núi lạnh như dao, nàng ngồi dưới tán tùng, tay run run thoa thuốc, hơi thở nặng nề. Lão nhân ngồi bên, nhắm mắt, hỏi khẽ:

“Vì sao ngươi luyện gấp vậy?”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng trong bóng tối. “Con sợ bản thân yếu quá, không đủ sức đối diện kẻ thù.”

“Ngươi không yếu vì kiếm chưa mạnh. Ngươi yếu vì trong lòng còn sợ.”

Linh Nhiên lặng đi.

Hạc Dung mở mắt, ánh nhìn xuyên qua làn khói bếp. “Ngươi biết, sợ là bản năng. Người thật sự mạnh là kẻ biết sợ nhưng vẫn bước tiếp.”

Từ hôm đó, ông bắt nàng luyện thêm phần tâm pháp. Mỗi sáng sớm, nàng ngồi tĩnh tọa bên vách đá, hít thở cùng sương núi, nhắm mắt nghe tiếng gió. Ông nói:

“Hít một hơi là sinh, thở ra là diệt. Tâm người cũng như vậy. Nếu giữ được tâm trong một hơi thở, thì dù ngàn địch trước mặt cũng chẳng lay động.”

Ban đầu nàng không hiểu. Nhưng dần dần, giữa tiếng gió rì rào và hơi lạnh cắt da, nàng bắt đầu cảm nhận được sự tĩnh giữa hỗn loạn. Mỗi lần nhắm mắt, nàng thấy dòng suối trôi, thấy lá rụng, thấy cả hình bóng phụ thân mỉm cười – nhưng không còn đau đến nghẹt thở như trước.

Ba tháng trôi qua, động tác của nàng đã dần thành thục. Mỗi chiêu kiếm tung ra đều mang theo nhịp thở tự nhiên, mềm như nước mà sắc như gió.

Một buổi sáng, Hạc Dung đặt trước mặt nàng một tảng đá cao ngang ngực.

“Dùng kiếm của ngươi, chém nó ra làm đôi.”

Linh Nhiên khẽ cau mày. Tảng đá rắn chắc, nàng chưa từng thử sức đến vậy. Nàng rút kiếm, ánh đỏ lóe lên. Hít sâu, nàng vung một nhát toàn lực. Tiếng vang chát chúa, nhưng chỉ một vết nứt nhỏ hiện ra.

“Lại.” – Hạc Dung nói.

Nàng tiếp tục, lần hai, lần ba, rồi mười lần. Mồ hôi rơi như mưa, bàn tay rớm máu. Tảng đá vẫn đứng sừng sững.

“Không phải dùng sức.” – ông nhắc. “Hãy dùng tâm.”

Linh Nhiên nhắm mắt, hơi thở chậm lại. Trong đầu, nàng không còn thấy đá nữa, mà thấy chính nỗi sợ, nỗi hận, sự yếu đuối của bản thân. Khi mở mắt, nàng vung kiếm nhẹ như chạm gió. Một âm thanh khẽ vang, tảng đá tách ra hai nửa, đường cắt nhẵn đến kinh ngạc.

Hạc Dung mỉm cười. “Cuối cùng ngươi cũng chạm được vào ‘Tâm Kiếm’.”

Nàng buông kiếm, quỳ xuống, thở dốc. “Tâm Kiếm… là gì vậy tiền bối?”

“Là khi ngươi không còn phân biệt giữa kiếm và người. Tay ngươi chính là kiếm, mà kiếm cũng là tâm ngươi. Khi ấy, dù không rút kiếm, địch cũng không dám tiến.”

Câu nói ấy khắc sâu trong đầu nàng.

Từ đó, ngày nào Linh Nhiên cũng luyện đến khi trăng lên. Tay nàng đầy vết chai, đầu gối rách, đôi mắt hằn quầng thâm, nhưng ánh nhìn mỗi ngày càng kiên định hơn.

Mùa thu sang, lá vàng phủ sân. Một hôm, Hạc Dung bảo:

“Từ nay, ta không dạy ngươi chiêu thức nữa. Ngươi tự lĩnh ngộ.”

“Con nên làm gì?”

“Đi tìm ‘gió’.”

Nói rồi, ông chỉ lên núi cao – nơi tuyết phủ quanh năm.

Linh Nhiên không hỏi thêm, khoác áo, đeo kiếm, lặng lẽ bước đi.

Đường núi gập ghềnh, tuyết trắng xóa, gió thổi rát da. Mỗi bước như dẫm lên dao. Nàng leo đến đỉnh, ngồi giữa bão tuyết, nhắm mắt. Không còn thầy, không còn lời dạy, chỉ còn tiếng gió rít qua tai.

Nàng nhớ lại từng chiêu kiếm của Hạc Dung, từng lời ông nói về tĩnh và động, về tâm và kiếm. Tay nàng dần cầm kiếm, múa giữa tuyết. Mỗi đường kiếm vẽ lên không trung, hòa vào gió. Ban đầu vụng về, sau dần nhẹ, rồi nhanh, rồi tan biến.

Một đêm, giữa bão tuyết, nàng cảm nhận được điều gì đó. Gió không còn lạnh, mà như đang dẫn đường. Nàng nhắm mắt, vung kiếm một nhát. Gió theo đường kiếm quấn lên, tuyết tung mịt mù. Khi mở mắt, mặt đất trước mặt đã hiện một rãnh sâu dài mấy trượng.

Nàng đứng yên, tim đập mạnh. Lần đầu tiên, nàng thật sự cảm thấy “gió trong kiếm”.

Khi trở lại túp lều gỗ, Hạc Dung đang đun trà. Ông nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia vui mừng hiếm hoi.

“Ngươi đã hiểu rồi.”

“Con… chỉ là cảm nhận được thứ gì đó.”

“Không sao. Kiếm đạo là vậy. Cảm nhận một phần đã là bước dài. Từ nay, Hồng Liên Kiếm sẽ không còn là gánh nặng, mà là bạn đồng hành của ngươi.”

Tối đó, ông kể cho nàng nghe một câu chuyện cũ.

“Năm xưa, ta từng là người của Thiên Vũ Môn. Môn phái ấy cũng từng vì tranh giành Hồng Liên mà tiêu tan. Linh Từ khi ấy đã cứu ta ra khỏi biển máu. Ông ấy nói: ‘Kiếm không giết người, lòng người mới là hung khí.’ Ta đến nay vẫn nhớ.”

Giọng ông trầm xuống, thoáng nặng nề. “Ngươi mang kiếm này, sớm muộn gì giang hồ cũng biết. Hãy nhớ, trả thù không đáng sợ, đáng sợ là mất bản tâm.”

Linh Nhiên cúi đầu. “Con hiểu.”

Ba năm trôi qua như chớp mắt.

Núi vẫn vậy, tuyết vẫn phủ, chỉ có Linh Nhiên đã khác. Nàng cao hơn, khí chất trầm tĩnh, ánh mắt lạnh mà sâu. Mỗi chiêu kiếm tung ra đều có uy lực khiến đá vỡ, lá rụng không chạm đất.

Sáng hôm ấy, khi nắng xuân vừa tràn qua rặng tùng, Hạc Dung gọi nàng ra sân. Trên bàn gỗ là một chén trà nóng và một phong thư niêm phong bằng sáp đỏ.

“Ngươi đã đủ rồi.” – ông nói, giọng hiền mà buồn.

Linh Nhiên khẽ run. “Tiền bối…”

“Ba năm nay, ngươi luyện kiếm, luyện tâm, luyện ý chí. Đã đến lúc rời núi. Giang hồ dưới chân ngươi, con đường báo thù hay tìm đạo, tùy ngươi chọn.”

Ông đưa phong thư. “Trong này là lộ trình đến Hàn Thành – nơi có kẻ mang mặt nạ bạc mà ngươi tìm.”

Linh Nhiên siết chặt tay, ánh mắt rực sáng. “Người ấy… vẫn còn sống?”

“Phải. Nhưng nhớ, ngươi không còn là cô gái năm xưa. Ngươi là kẻ mang tâm kiếm của Linh gia. Đừng để hận làm mù mắt.”

Nàng quỳ xuống, dập đầu ba cái. “Ân cứu mạng, ân truyền đạo, con suốt đời không quên.”

Hạc Dung khẽ cười. “Khi gió thổi qua đỉnh núi, ta sẽ biết ngươi còn sống.”

Ông quay người, đi vào căn lều cũ. Cửa khép lại, chỉ còn tiếng gió và tiếng bước chân của nàng xa dần xuống sườn núi.

Tuyết tan, hoa dại nở, gió xuân mang theo hương nhè nhẹ. Một cô gái áo trắng, lưng đeo Hồng Liên, bước ra khỏi núi, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt thanh tú mà kiên định.

Giang hồ rộng lớn, oán thù chưa trả, nhưng tâm nàng lúc này không còn run rẩy.

Phía xa, tiếng tiêu vọng lại từ đỉnh núi, trầm mà buồn:

“Kiếm sinh trong tâm, tâm sinh trong gió. Nếu gió ngừng, hãy nhớ… kiếm vẫn phải sáng.”

Linh Nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn trời. Ánh nắng chiếu lên thanh kiếm đỏ, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như ngọn lửa cháy trong tim nàng suốt ba năm qua – lặng lẽ, nhưng bền bỉ.

Nàng khẽ nói, như thì thầm với chính mình:

“Phụ thân, nữ nhi sẽ không khiến người thất vọng.”

Và rồi, bước chân nàng hòa vào con đường mênh mông, mở đầu cho hành trình mới – nơi gió, máu, và số mệnh đang đợi chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×