hồng liên kiếm

Chương 5: Trận Kiếm Thử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió xuân phảng phất hương hoa, con đường đất dẫn ra khỏi núi ngoằn ngoèo như dải lụa bạc vắt qua triền xanh. Linh Nhiên đi suốt ba ngày, vượt qua thung sâu, qua suối lớn, qua những ngôi làng nhỏ yên bình. Nàng không nói với ai, chỉ im lặng đi, trong lòng vừa bình thản vừa nặng nề.

Ba năm ẩn núi, giang hồ ngoài kia đã đổi thay thế nào, nàng không rõ. Nhưng mỗi bước chân đi xuống núi là một bước tiến gần hơn đến kẻ thù.

Trưa hôm ấy, nàng đến một trấn nhỏ tên Thiên Tụ. Trấn nằm bên bờ sông, người qua lại tấp nập, hàng quán chen nhau, tiếng rao hòa cùng tiếng gió. Nàng khoác áo trắng, đeo kiếm sau lưng, dung nhan thanh tú nhưng ánh mắt lạnh, khiến người qua đường vô thức tránh né.

Đi ngang qua tửu lâu, nàng nghe tiếng ồn ào:

“Nghe chưa, hôm nay ở Võ trường Trấn Nam có Trận Kiếm Thử do thiếu chủ Lạc gia chủ trì! Ai thắng được ba hiệp của Lạc Thiếu Chủ sẽ nhận một trăm lượng bạc và được mời gia nhập Lạc Môn!”

Một đám người reo hò. Nhiều kẻ mang kiếm, áo vải, ánh mắt háo hức. Linh Nhiên khẽ dừng bước.

Lạc Môn – cái tên này nàng từng nghe cha nhắc đến. Một thế lực trung lập, vừa thương nhân vừa võ phái, có mặt ở khắp miền Bắc. Nếu muốn tìm tung tích của kẻ đeo mặt nạ bạc, có lẽ đây là nơi tốt để bắt đầu.

Nàng bước về phía võ trường.

Võ trường nằm ngoài thành, rộng đến mấy trượng, xung quanh đông nghịt người. Trên đài cao là một thanh niên mặc áo lam, lưng đeo trường kiếm bạc, dung mạo tuấn tú, ánh mắt sắc như chim ưng. Người ta xì xào:

“Đó là Lạc Minh Dương, thiếu chủ Lạc Môn, kiếm pháp đứng đầu cùng thế hệ, ba năm chưa có đối thủ.”

Người đầu tiên bước lên đài, vung kiếm thi lễ: “Xin được chỉ giáo!”

Ba chiêu. Kiếm chưa chạm người, đã bị Lạc Minh Dương dùng mũi kiếm chặn cổ, bại.

Người thứ hai, thứ ba, đến người thứ mười, đều thua trong ba hiệp. Khán đài xôn xao, ai nấy bàn tán rằng thiếu chủ quả thật bất bại.

Giữa lúc ấy, Linh Nhiên chen vào, giọng nói nhẹ mà rõ:

“Cho ta thử.”

Mọi người quay lại. Một cô gái áo trắng, thanh kiếm đỏ lấp ló sau lưng, khuôn mặt thanh khiết mà lạnh lùng. Có người cười khẽ:

“Cô nương, đây là trận thử kiếm, không phải chỗ múa hoa múa bướm.”

Nàng không đáp, chỉ bước lên đài, hành lễ đúng quy củ.

“Xin Lạc Thiếu Chủ chỉ giáo.”

Lạc Minh Dương hơi nhướn mày. “Cô nương, ba chiêu thôi.”

“Chỉ cần ba.”

Tiếng trống vang, trận đấu bắt đầu.

Chiêu đầu tiên, Lạc Minh Dương ra tay. Ánh kiếm lam như gió thổi, nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh. Khán giả còn chưa kịp chớp mắt, Linh Nhiên đã nghiêng người, mũi kiếm đối phương sượt qua tóc nàng, không trúng.

Một động tác nhẹ như lông hạc.

Lạc Minh Dương thoáng kinh ngạc, ánh mắt sắc bén hơn. “Tốt, chiêu thứ hai.”

Lần này hắn tung thế “Phi Vũ Liên Hoàn”, ba nhát kiếm nối liền không kẽ hở, khí thế như mưa rơi dồn dập. Linh Nhiên đứng yên, mắt nhắm lại, tay chạm vào chuôi kiếm Hồng Liên. Khi mũi kiếm của hắn sắp chạm vào áo, nàng mở mắt, nhẹ vung.

Một luồng khí đỏ nhạt tỏa ra, thân hình nàng lướt nghiêng, Hồng Liên vẽ một vòng cung mềm mại. “Keng!” – tiếng kim loại chạm nhau vang lên, cả hai lùi lại ba bước.

Khán đài xôn xao. Lạc Minh Dương nhìn chuôi kiếm đỏ, khẽ cau mày. “Hồng Liên Kiếm?”

Linh Nhiên không trả lời.

Chiêu thứ ba, hắn nghiêng người, thân hình như ảo ảnh. Kiếm quang bùng nổ, luồng nội lực mạnh khiến gió quanh đài nổi cuộn. Đây là tuyệt chiêu trấn môn của hắn – “Thanh Phong Quyết”.

Trước khí thế ấy, Linh Nhiên nhắm mắt, hít sâu, nhớ lời thầy: “Kiếm không để thắng, kiếm để giữ tâm.”

Nàng không tránh, cũng không công, chỉ khẽ xoay cổ tay. Một chiêu “Tĩnh Trung Kiếm” vung ra. Gió quanh đài như dừng lại.

“Roẹt!” – tiếng xé gió vang lên. Khi mọi người mở mắt, Lạc Minh Dương đã dừng kiếm giữa không trung, lưỡi kiếm của hắn dừng cách cổ Linh Nhiên một tấc. Nhưng mũi kiếm đỏ của nàng thì đã chạm vào ngực áo lam của hắn.

Im lặng bao trùm.

Một cơn gió thổi qua, thổi tung mái tóc nàng, ánh đỏ phản chiếu trong mắt hắn như ánh lửa.

Lạc Minh Dương lùi một bước, thu kiếm, khẽ cười. “Ta thua.”

Cả khán đài bùng nổ tiếng xôn xao. Một nữ tử vô danh, ba chiêu thắng Lạc Thiếu Chủ! Tin ấy lan khắp trấn chỉ trong nửa khắc.

Linh Nhiên khẽ cúi đầu. “Đa tạ Lạc Thiếu Chủ nhường nhịn.”

“Không, ngươi thật sự thắng.” – Hắn nhìn nàng, giọng nghiêm túc. “Ngươi là ai?”

“Người qua đường.” – Nàng đáp, xoay người định rời.

Nhưng vừa bước xuống bậc, một bóng đen vụt ra, tiếng thép vang lên. Một kẻ áo đen che mặt từ giữa đám đông lao tới, kiếm đâm thẳng ngực nàng.

Nhanh, hiểm, tàn độc.

Linh Nhiên phản ứng theo bản năng. Hồng Liên rút ra, lóe lên ánh đỏ. Một tiếng “choang!” vang lên, kiếm đối phương gãy làm đôi, thân hắn bị hất văng xuống đất, miệng phun máu.

Nàng không đuổi theo, chỉ nhìn kẻ đó đang run rẩy bò dậy, lảo đảo bỏ chạy. Trong khoảnh khắc, nàng thấy ánh bạc lóe lên dưới lớp khăn che – một nửa mặt nạ bạc!

Tim nàng siết lại.

Lạc Minh Dương cũng thấy, lập tức quát: “Ngăn hắn lại!”

Nhưng đám người xung quanh chưa kịp phản ứng, kẻ kia đã phóng ra khỏi cổng trấn, biến mất vào rừng.

Linh Nhiên siết chặt chuôi kiếm, lòng dậy sóng. Kẻ đó… có cùng loại mặt nạ với kẻ năm xưa tàn sát Linh gia!

“Ngươi quen hắn?” – Lạc Minh Dương hỏi.

“Có thể.” – Nàng đáp ngắn.

“Vậy đi cùng ta. Lạc Môn ta có người trong vùng núi phía Bắc, biết rõ đường rừng. Ta sẽ giúp cô tìm hắn.”

Nàng nhìn hắn thật lâu, ánh mắt sắc như gươm, rồi khẽ gật. “Ân tình hôm nay, ta ghi nhớ.”

Đêm đó, trấn Thiên Tụ lặng lẽ. Trăng mờ, ánh sáng loang loáng trên mái ngói. Linh Nhiên ngồi trong phòng trọ, tháo kiếm đặt bên bàn, lau sạch vết máu. Trong gương đồng, đôi mắt nàng phản chiếu ánh lửa – trầm tĩnh nhưng sâu như vực.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang.

“Vào đi.”

Lạc Minh Dương bước vào, tay cầm bình rượu. “Tặng cô một chén mừng thắng trận.”

“Ta không uống.”

“Không uống cũng được.” – Hắn ngồi xuống, rót rượu cho mình. “Ta chỉ muốn hỏi, ai dạy cô kiếm pháp ấy?”

Linh Nhiên khẽ đáp: “Một người không còn muốn dính dáng đến giang hồ.”

Hắn im lặng. Một lúc sau mới nói: “Kiếm cô tĩnh, tâm cô mạnh. Ba năm nay ta chưa từng gặp ai khiến ta phải lui kiếm như hôm nay. Nhưng trong ánh mắt cô… có hận.”

Nàng mím môi. “Có lẽ.”

“Cẩn thận với hận. Nó khiến người quên mất vì sao cầm kiếm.”

Lời hắn vô tình giống hệt Hạc Dung năm nào. Nàng thoáng sững người.

“Ngươi cũng từng được dạy như thế?”

“Phải. Cha ta từng nói, kiếm là đạo, đạo là nhân. Mất nhân, kiếm chỉ còn là dao.”

Nàng khẽ cười, giọng nhỏ như gió: “Đạo ấy, ta vẫn đang tìm.”

Hắn định nói gì đó, nhưng thôi, chỉ đứng dậy, khẽ nghiêng đầu. “Mai lên đường, ta sẽ chờ ở cổng Bắc.”

Cửa khép lại, căn phòng chỉ còn tiếng gió và hơi thở nhẹ. Linh Nhiên siết chặt chuôi Hồng Liên, nhìn ánh trăng phản chiếu trên lưỡi kiếm. Hận vẫn còn đó, nhưng sâu trong tim, một điều gì khác đang nhen nhóm – có lẽ là ý nghĩa thật sự của việc “cầm kiếm”.

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, nàng đã rời trấn. Phía xa, Lạc Minh Dương cưỡi ngựa, chờ sẵn.

“Đi thôi.” – hắn nói.

“Đi đâu?”

“Bắc Lâm. Tin báo có kẻ mặt nạ bạc ẩn trong rừng đó. Nếu đúng là người cô tìm, ta giúp cô một tay.”

Nàng khẽ gật.

Gió sớm lạnh thấu, lá rụng bay theo vó ngựa. Con đường trước mặt dài vô tận, mà trong lòng nàng, ngọn lửa nhỏ đang cháy bập bùng – ngọn lửa của quyết tâm, của kiếm, và của chính mình.

Đây không còn là hành trình trốn chạy. Đây là trận kiếm đầu tiên nàng dùng để khẳng định bản thân – không chỉ với giang hồ, mà với chính trái tim đã từng yếu đuối của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×