Gió Bắc hun hút thổi qua dãy núi trập trùng. Từng đợt tuyết mịn bay lất phất, phủ trắng con đường nhỏ dẫn vào rừng. Linh Nhiên khoác áo choàng dày, tay nắm chặt dây cương, ánh mắt nhìn xa xăm. Trước mặt nàng là cánh rừng Bắc Lâm – nơi mà theo lời Lạc Minh Dương, đã có nhiều tin đồn về bọn người đeo mặt nạ bạc xuất hiện lẩn khuất suốt mấy tháng qua.
Lạc Minh Dương cưỡi ngựa đi song song, giọng trầm thấp: “Nghe nói rừng này từng là nơi ẩn tu của một cổ tộc tên Linh Tộc. Sau một trận chiến huyết hải, cả tộc mất tích, chỉ để lại truyền thuyết về một lời nguyền.”
Linh Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi tối. “Nguyền ư?”
“Phải. Họ nói, ai dám động đến huyết mạch Linh Tộc sẽ phải chịu báo ứng — con cháu đời đời gặp họa diệt môn. Người ta cho rằng đó chỉ là chuyện hư cấu, nhưng...”
Hắn dừng lại, liếc nàng: “Người bịt mặt bạc mà cô đuổi theo... xuất hiện lần đầu cũng ở vùng này.”
Linh Nhiên nắm chặt chuôi kiếm Hồng Liên, ánh mắt thoáng ánh lửa. Nàng không tin vào thần thoại, nhưng trực giác mách bảo – tất cả bi kịch của Linh gia đều có liên quan đến mảnh đất này.
Hai người rời ngựa, lội sâu vào rừng. Cây cối âm u, ánh sáng mờ đục, tiếng gió rít qua những cành khô nghe như tiếng người thở dài. Càng đi sâu, không khí càng lạnh lẽo đến mức hơi thở cũng hóa thành sương trắng.
Đột nhiên, một mũi tên lạnh buốt lao vụt ra từ sau bụi rậm. Linh Nhiên phản xạ rút kiếm, ánh đỏ chớp lên, mũi tên gãy đôi, rơi xuống tuyết.
Lạc Minh Dương quát nhỏ: “Có người!”
Từ trong rừng, bốn bóng đen nhảy ra, áo choàng đen phủ kín, mặt nạ bạc che nửa khuôn mặt. Ánh sáng phản chiếu khiến cả bọn trông như những hồn ma giữa bão tuyết.
Linh Nhiên lạnh giọng: “Là các ngươi.”
Một kẻ cất tiếng, giọng khàn khàn: “Người của Linh gia đáng lẽ không nên còn sống. Huyết mạch ấy phải bị xóa bỏ.”
Tim nàng run lên, hơi thở dừng lại một nhịp. “Ngươi... nói gì?”
“Ngươi là dòng máu cuối cùng của Linh gia bị nguyền rủa. Ngươi sống, lời nguyền chưa kết thúc. Giết ngươi, giang hồ mới yên.”
Chưa kịp hỏi thêm, bọn chúng đồng loạt ra tay. Bốn luồng kiếm khí lạnh như băng cùng chém xuống. Linh Nhiên nghiêng người, Hồng Liên vung thành vòng cung đỏ, ngăn đỡ chiêu đầu.
Lạc Minh Dương nhảy tới, vung kiếm Thanh Phong, kiếm ảnh như gió, cuốn tuyết bay mù mịt.
“Phía phải!” – hắn quát.
Linh Nhiên xoay người, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực một tên áo đen, máu phun đỏ tuyết. Nhưng khi nàng định rút kiếm, người kia bỗng bật cười rùng rợn, hai tay siết chặt lấy lưỡi kiếm, nói khàn: “Giết ta vô ích, lời nguyền sẽ vẫn theo ngươi đến hết đời...”
Hắn ngã xuống, mắt vẫn mở trừng trừng.
Ba kẻ còn lại nhìn nhau, rồi phun ra làn khói đen. Cả thân thể bọn chúng tan vào sương, biến mất như chưa từng tồn tại.
Cả khu rừng chỉ còn lại tiếng thở dốc và hơi tuyết tan.
Lạc Minh Dương quỳ xuống xem xét thi thể. “Không có máu thật... đây không phải người sống.”
“Ý ngươi là sao?”
“Giống... người bị luyện thành cương thi. Nhưng không hẳn, khí tức vẫn có hồn, nghĩa là bị người khác dùng bí pháp khống chế.”
Linh Nhiên cúi đầu, nhìn mặt nạ bạc lạnh buốt trên tay. Nàng khẽ lật mặt nạ lên, bên trong khắc hai chữ nhỏ, đã mờ: “Linh Ấn.”
Hai chữ ấy khiến tim nàng nhói lên.
“Linh Ấn...” – nàng lẩm bẩm. – “Cha từng nói... đó là dấu hiệu cổ của tổ tiên, thuộc về huyết mạch linh huyền của gia tộc.”
Lạc Minh Dương khẽ cau mày: “Có lẽ lời đồn không hẳn sai. Có người đang dùng sức mạnh bị cấm để khơi lại mối thù năm xưa.”
“Không,” – Linh Nhiên nắm chặt tay. – “Không phải mối thù, mà là một lời nguyền thật sự.”
Họ dựng trại bên khe suối nhỏ, ánh lửa bập bùng phản chiếu trên mặt nàng. Tuyết rơi nhẹ, hơi ấm từ lửa không đủ xua đi cái lạnh thấm xương.
Lạc Minh Dương ngồi đối diện, trầm giọng: “Cô nói kỹ hơn về Linh gia đi. Có lẽ ta có thể giúp cô lần theo dấu.”
Linh Nhiên im lặng rất lâu. Rồi nàng kể.
Ba năm trước, Linh gia vốn là một trong Ngũ Đại Thế Tộc phía Nam, nắm giữ bí pháp cổ “Linh Mạch Tụ Khí”. Bí pháp ấy tương truyền có thể giao cảm với thiên địa, dùng linh huyết làm nguồn để trị thương, luyện kiếm, thậm chí tăng tuổi thọ. Nhưng một đêm, khi trăng máu treo cao, gia tộc bị kẻ đeo mặt nạ bạc tấn công, toàn tộc chết sạch.
Chỉ còn nàng sống sót.
Nàng nhớ rõ người cầm đầu mặc áo bào đen, trên mặt là mặt nạ bạc khắc hình hoa sen nửa nở, giọng hắn vang trong đêm lạnh: “Huyết mạch Linh Tộc không nên tồn tại.”
“Ta chạy trốn trong biển lửa, được sư phụ Hạc Dung cứu. Nhưng cha mẹ, huynh đệ... tất cả đều chết. Mỗi đêm ta vẫn nghe tiếng gió trong mộng, như tiếng họ gọi.” – Giọng nàng khàn đi, đôi tay siết lại đến run.
Lạc Minh Dương im lặng hồi lâu, rồi hỏi: “Cô nghĩ ai là người đứng sau?”
Nàng đáp: “Không biết. Nhưng nếu quả thật có ‘Linh Tộc’ cổ xưa, có thể Linh gia chỉ là hậu duệ bị kéo vào mối oán xưa kia.”
Hắn gật đầu: “Ta có người quen ở Thiên Lâm Các, chuyên nghiên cứu cổ thư. Nếu lời nguyền này có thật, hắn sẽ biết.”
Linh Nhiên ngẩng lên, ánh mắt lóe sáng. “Ngươi giúp ta?”
“Không phải giúp, là cùng đi. Ta muốn biết bí mật phía sau những kẻ mặt nạ bạc. Chúng không chỉ nhằm vào cô, mà còn xuất hiện ở nhiều nơi, giết cả người của Lạc Môn.”
Ngọn lửa phản chiếu trong mắt hắn, như ánh kiếm. Linh Nhiên khẽ gật, giọng thấp: “Được. Mai ta cùng ngươi đến Thiên Lâm Các.”
Đêm ấy, nàng không ngủ được. Trong mộng, nàng thấy mình trở lại đêm mưa năm đó — ngôi phủ Linh gia chìm trong biển lửa, tiếng người kêu thét, ánh sáng đỏ rực như máu. Cha nàng, Linh Tĩnh Du, ôm nàng trong ngực, đẩy ra khỏi căn nhà đang cháy.
“Nhớ kỹ, Nhiên nhi! Nếu còn sống, đừng tin vào huyết mạch Linh gia! Hãy sống như người thường!”
Rồi lưỡi kiếm lóe sáng, cha nàng gục ngã. Nàng quay đầu, chỉ thấy một bóng đen đeo mặt nạ bạc, nửa miệng khắc nụ cười lạnh.
Linh Nhiên bật dậy giữa đêm, mồ hôi đẫm trán. Hồng Liên nằm bên cạnh, ánh đỏ yếu ớt phản chiếu vào mắt nàng. Nàng chạm nhẹ lên chuôi kiếm, thì thầm:
“Cha, con không thể sống như người thường. Con phải tìm ra kẻ đã giết người.”
Ngoài trời, tuyết rơi dày hơn. Trong màn tuyết trắng, một bóng đen đứng cách trại chừng mấy trượng, lặng lẽ nhìn vào, đôi mắt dưới mặt nạ bạc sáng rực.
Hắn thì thầm: “Linh huyết đã thức tỉnh... cuối cùng, lời nguyền sắp hoàn.”
Sáng sớm, Linh Nhiên cùng Lạc Minh Dương lên đường. Băng tuyết vẫn phủ khắp rừng, nhưng trong lòng nàng, có điều gì đó đang trỗi dậy – không chỉ là hận, mà còn là nỗi sợ vô hình.
Ra khỏi Bắc Lâm, họ dừng chân bên một ngôi miếu hoang. Trong miếu có bức tượng đá bị vỡ nửa, trên nền còn khắc những ký tự cổ kỳ lạ. Lạc Minh Dương tiến lại, lẩm nhẩm: “Là chữ cổ của Linh Tộc... ta chỉ nhận ra vài nét: ‘Huyết tế – phong ấn – thiên mệnh’.”
Linh Nhiên sững người. “Phong ấn?”
“Phải. Có lẽ Linh Tộc từng dùng chính huyết mạch để phong ấn một vật nào đó, thứ mà ai chạm vào sẽ mang tai họa.”
Nàng nhìn những nét khắc, cảm giác mơ hồ như từng thấy qua trong ký ức. Bỗng từ vết nứt ở bệ tượng, nàng rút ra một mảnh ngọc vỡ. Trên đó có khắc hình hoa sen nửa nở – giống hệt ký hiệu trên mặt nạ bạc.
Nàng run tay. “Hắn... chính là người giữ mảnh ngọc còn lại.”
Lạc Minh Dương cau mày: “Có lẽ tất cả chỉ là phần nổi. Cô nên chuẩn bị tinh thần. Càng đến gần sự thật, cô càng phải trả giá.”
Linh Nhiên siết mảnh ngọc trong tay, đôi mắt kiên định: “Nếu đó là giá của chân tướng, ta chấp nhận.”
Gió lạnh lùa qua miếu, cuốn tuyết tung lên, thổi tắt ngọn nến vừa thắp. Trong thoáng chốc, bóng hai người in dài trên nền tuyết, trông như những hình nhân giữa định mệnh u ám.
Không ai nói thêm lời nào, chỉ có tiếng vó ngựa vang xa. Họ rời khỏi Bắc Lâm, hướng về Thiên Lâm Các – nơi lời nguyền cổ xưa sẽ dần được hé mở, và bí ẩn về kẻ thù mang mặt nạ bạc bắt đầu phơi bày.