Trời chiều loang ánh đỏ, những tia nắng cuối cùng chiếu xuống mái ngói xanh xám của Thiên Lâm Các — nơi lưu giữ vô số cổ thư giang hồ, cũng là chốn mà ít ai ngoài học giả và các cao nhân được phép đặt chân. Linh Nhiên cùng Lạc Minh Dương dừng ngựa trước cổng lớn. Hai cánh cửa gỗ lim khắc hình thần thú, bên trên treo tấm biển cũ kỹ: “Thiên Lâm Tàng Thư – Vô Ngôn Tự Minh”.
Một lão giả áo nâu sồng ra đón. Râu bạc rũ xuống, ánh mắt hiền nhưng sâu như giếng cổ. Lạc Minh Dương cúi đầu:
“Tiền bối, đã lâu không gặp.”
“Minh Dương à,” – lão cười, – “ngươi đến tìm ta, hẳn là có chuyện không nhỏ.”
“Vâng, liên quan đến Linh Tộc và huyết mạch Linh gia.”
Nghe hai chữ “Linh Tộc”, nụ cười của lão vụt tắt. Ông nhìn thoáng sang Linh Nhiên, ánh mắt như xuyên thấu: “Cô gái này... mang khí tức rất đặc biệt.”
Linh Nhiên hành lễ: “Vãn bối Linh Nhiên. Gia tộc từng bị diệt, nay chỉ còn một mình. Muốn tìm hiểu về nguồn gốc huyết mạch và thanh kiếm này.”
Nói rồi, nàng rút Hồng Liên Kiếm khỏi vỏ. Ánh đỏ lóe lên, tựa như ngọn lửa sống đang lay động.
Ánh sáng ấy vừa xuất hiện, toàn bộ gian tiền điện bỗng vang lên tiếng rền trầm, như từ lòng đất vọng lại. Mấy cuộn cổ thư trên kệ rơi xuống, bụi bay mù.
Lão giả kinh hãi: “Đây... đây là Linh Hỏa kiếm khí! Thứ này đã biến mất hơn trăm năm!”
Lạc Minh Dương cũng lặng người. “Kiếm ấy thật có linh?”
Lão giả gật chậm: “Không chỉ có linh, mà là vật dẫn của huyết mạch Linh Tộc. Khi người thừa kế đến đủ cảnh giới, linh hỏa trong kiếm sẽ thức tỉnh.”
Linh Nhiên nhíu mày: “Nghĩa là sao?”
“Kiếm này ẩn tàng bí pháp ‘Liên Hỏa Tâm Kinh’ – tuyệt học tối thượng của Linh gia, gồm ba tầng kiếm quyết. Chỉ người có huyết mạch tinh thuần mới khai mở được. Cô gái, cô muốn biết chân tướng, trước tiên phải lĩnh hội được kiếm pháp ấy.”
Linh Nhiên khẽ cúi đầu, ánh mắt lóe quyết tâm: “Xin chỉ dạy.”
Họ được dẫn vào một mật thất phía sau Tàng Thư Các. Không gian nơi đây tĩnh lặng như nước, chỉ có ánh sáng mờ chiếu từ những viên dạ minh châu trên tường. Trên bệ đá trung tâm đặt một quyển sách da thú cũ kỹ, gáy khắc ba chữ cổ: “Liên Hỏa Kinh.”
Lão giả mở sách, lật đến trang đầu, nét chữ uốn lượn:
“Kiếm là tâm, tâm là hỏa.
Khi tâm động, kiếm cháy.
Khi tâm tịnh, lửa ngủ.
Hỏa không đốt người, chỉ đốt giả tâm.”
Ông khẽ khép sách lại, quay sang nàng: “Muốn luyện tầng đầu tiên, ‘Tâm Hỏa Chi Kiếm’, phải đối diện với chính nội tâm. Nếu trong lòng còn hận, kiếm sẽ phản ngược lại người.”
Linh Nhiên nhìn Hồng Liên, im lặng hồi lâu. Rồi nàng nắm chuôi kiếm, quỳ xuống giữa phòng.
Lạc Minh Dương định ngăn, nhưng lão giả giơ tay: “Để nàng tự lựa.”
Khi mũi kiếm chạm đất, cả không gian bỗng tỏa ra ánh đỏ nhạt. Hơi nóng lan dần, như lửa nhỏ bùng trong gió. Nàng nhắm mắt, hơi thở đều, tâm trí chìm vào ký ức.
Nàng thấy mình trở lại biển lửa năm xưa, thấy cha ngã xuống, thấy máu chảy khắp sân. Tiếng gào thét, tiếng kiếm va, tiếng kẻ đeo mặt nạ bạc cười vang.
Trái tim nàng như bị xé toạc. Hận, đau, sợ, tất cả dâng trào. Ngọn lửa trong lòng bùng lên, khiến thân thể run rẩy.
“Kiếm là tâm, tâm là hỏa... nhưng nếu tâm nhuộm hận, hỏa sẽ thiêu chính ngươi.” – giọng lão giả vang lên như vọng từ xa.
Ngọn lửa quanh người nàng dần đổi sắc, từ đỏ sang tím, từ ấm sang dữ. Áo nàng bắt đầu bốc khói.
“Linh Nhiên!” – Lạc Minh Dương kêu lên, định bước tới, nhưng bị lão ngăn lại.
“Không được, nếu ngươi xen vào, nàng sẽ chết ngay.”
Ánh lửa bốc cao, nuốt lấy nàng. Trong hư vô ấy, Linh Nhiên nghe thấy tiếng thì thầm của cha:
“Nhiên nhi, con sẽ để hận điều khiển mình đến bao giờ?
Kiếm không phải để trả thù, mà để bảo vệ.”
Nàng run lên, nước mắt hòa cùng mồ hôi. Giữa biển lửa, nàng nhìn thấy bóng cha mỉm cười, rồi tan vào ánh sáng.
“Cha...”
Một luồng sáng bùng nổ.
“Ầm!”
Ngọn lửa đỏ tím vụt biến thành luồng sáng trong suốt, rồi dần tắt. Không khí yên tĩnh trở lại. Linh Nhiên ngồi giữa nền đá, áo rách tả tơi, hơi thở nặng nề, nhưng trong mắt sáng rực.
Trên lưỡi Hồng Liên, một đường hoa văn mới hiện lên – hình hoa sen nở trọn, ánh đỏ dao động như nhị hoa sống động.
Lão giả khẽ thở dài: “Nàng đã khai mở tầng thứ nhất. Lửa đã nhận chủ.”
Lạc Minh Dương bước đến, phủ thêm áo cho nàng, ánh mắt đầy khâm phục. “Ngươi không sợ chết?”
“Ta sợ,” – nàng đáp khẽ, – “nhưng ta sợ hơn nếu cứ yếu đuối mãi.”
Ba ngày sau, Linh Nhiên ở lại mật thất, tiếp tục tu luyện tầng thứ hai: “Hỏa Liên Vân Kiếm.”
Đây là giai đoạn dung hợp khí kiếm và tâm hỏa, khiến mỗi đường kiếm đều mang linh khí.
Lạc Minh Dương ở bên ngoài, ngày ngày mang thức ăn, đôi khi đứng xa nhìn nàng múa kiếm. Dáng nàng mảnh như liễu, nhưng mỗi chiêu đều mạnh mẽ, mềm trong cứng, hệt như lửa trong nước.
Một đêm, giữa trăng sáng, nàng ngồi bên giếng đá, tay cầm kiếm. Ánh trăng rơi xuống lưỡi Hồng Liên, phản chiếu khuôn mặt nàng – trong sáng mà kiên nghị.
“Ngươi nhìn ta mãi làm gì?” – nàng hỏi khẽ, không quay đầu.
Lạc Minh Dương bước đến, ngồi cạnh. “Ta đang nghĩ... nếu hận có thể hóa thành sức mạnh như vậy, có lẽ giang hồ này sẽ khác.”
“Không,” – nàng lắc đầu, – “sức mạnh từ hận chỉ cháy sáng chốc lát, rồi tàn. Chỉ có sức mạnh từ lòng tin mới sống lâu.”
“Tin gì?”
“Tin rằng có người đáng để ta bảo vệ.” – Nàng đáp, giọng nhẹ như gió.
Khoảnh khắc ấy, đôi mắt hai người giao nhau. Không cần lời, nhưng có thứ gì đó âm thầm len vào lòng họ, như ngọn lửa nhỏ âm ỉ trong tro tàn.
Một tuần trôi qua. Linh Nhiên đã lĩnh hội hai tầng kiếm pháp, chỉ còn tầng cuối cùng: “Liên Sinh Huyết Kiếm.”
Đó là tầng nguy hiểm nhất — hợp nhất kiếm với huyết mạch, lấy máu nuôi kiếm, dùng sinh khí làm nguồn. Một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến người luyện tan biến cùng kiếm.
Lão giả khuyên: “Nếu cô vượt được, Linh Hỏa Kiếm sẽ toàn sinh, cô trở thành chủ nhân thật sự. Nhưng nếu thất bại, hồn phách sẽ bị kiếm hút sạch.”
Linh Nhiên bình thản: “Ta đã đi đến đây, không thể dừng.”
Đêm đó, nàng một mình vào điện luyện kiếm. Giữa căn phòng trống, chỉ có ánh sáng đỏ từ Hồng Liên soi rọi. Nàng cắt ngón tay, nhỏ máu vào lưỡi kiếm. Máu hòa vào kim loại, lửa lập tức bốc cao.
Nàng vận công, cảm giác như toàn thân đang cháy. Tim đập mạnh, mạch máu sôi trào. Tiếng thì thầm xa xăm vọng lại — giọng nhiều người, như tổ tiên gọi tên nàng.
“Linh Nhiên, con của huyết mạch chân truyền, hãy nhớ: kiếm sinh từ tâm, tâm sinh từ linh. Hãy giữ lấy chính mình.”
Một tiếng nổ nhẹ. Ánh sáng đỏ hồng bao trùm khắp phòng. Khi lửa tắt, Linh Nhiên ngã quỵ, mồ hôi đẫm trán. Hồng Liên trong tay phát sáng rực rỡ, mảnh ngọc khắc hoa sen trên chuôi tan ra, hòa vào lưỡi kiếm.
Lúc nàng mở mắt, Hồng Liên đã đổi màu — đỏ trong suốt, tựa như lưu ly có lửa. Khi nàng vung thử, kiếm khí đỏ quét qua, khắc sâu xuống nền đá ba tấc.
“Thành công rồi.” – Lạc Minh Dương từ ngoài bước vào, ánh mắt sáng.
Nàng gật đầu, mệt mỏi nhưng nụ cười khẽ hiện. “Tầng cuối cùng – Liên Sinh – đã mở.”
Sáng hôm sau, lão giả tiễn họ ra khỏi Thiên Lâm Các, ánh mắt đầy cảm khái:
“Cô đã lĩnh hội trọn kiếm pháp Linh gia. Nhưng nhớ kỹ, huyết mạch Linh Tộc là con dao hai lưỡi. Khi linh hỏa thức tỉnh hoàn toàn, kẻ khống chế được cô cũng sẽ tìm đến.”
“Ý người là... kẻ đeo mặt nạ bạc?”
Lão gật đầu: “Đúng. Hắn là người giữ phần hồn của ‘Liên Hỏa’, còn cô là thân xác thừa kế. Một khi hai bên gặp nhau, sinh tử đã định.”
Gió nổi lên, cuốn bụi bay trên bậc đá. Linh Nhiên nắm chuôi Hồng Liên, ánh mắt kiên định:
“Nếu là định mệnh, ta sẽ chém nó bằng chính kiếm này.”
Lạc Minh Dương nhìn nàng, lòng dâng lên cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng.
Hai người rời Thiên Lâm Các, đi giữa con đường núi dài, bóng họ in dưới nắng sớm. Hồng Liên khẽ rung trong vỏ, như linh hồn đang thức tỉnh hoàn toàn, báo hiệu một hành trình mới — nơi Linh Nhiên sẽ đối diện kẻ thù thật sự, cũng là chính lời nguyền đã trói buộc dòng máu của nàng suốt bao đời.