hồng liên kiếm

Chương 8: Huyết Thù Giang Hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba năm trôi qua như giấc mộng dài, tuyết tan, lá rụng, rồi lại xuân đến. Trên đỉnh Thiên Sơn, Linh Nhiên đã không còn là cô gái yếu đuối, run rẩy trong đêm mưa năm nào. Dưới nắng sớm, bóng dáng nàng uyển chuyển giữa rừng trúc, từng đường kiếm xé gió, tạo thành cơn lốc xoáy nhẹ nhàng nhưng sắc bén đến rợn người. Áo vải trắng đơn sơ tung bay, tóc dài cuốn theo gió, thân ảnh ấy tựa như linh hồn của kiếm.

Một chiêu cuối cùng kết thúc, lá trúc rơi xuống thành từng mảnh nhỏ như bụi. Linh Nhiên thu kiếm, hơi thở đều, ánh mắt tĩnh như nước. Ba năm, nàng sống cùng lão cao nhân, luyện từng chiêu kiếm đến tận xương tủy, học cách hít thở cùng trời đất, cách ẩn nhẫn giữa sinh tử.

“Con đã tiến bộ.” – giọng lão nhân khàn khàn vang lên từ sau lưng.

“Nhưng chưa đủ, phải không sư phụ?”

Lão cười nhạt. “Đúng. Kiếm của con đã có hồn, nhưng tâm vẫn còn lửa hận. Khi tâm còn dao động, con chưa thể thắng kẻ thật sự mạnh.”

Linh Nhiên lặng im. Nàng biết lão nói đúng. Dù đã trải qua bao tháng ngày thiền định, đêm đến nàng vẫn mơ thấy cha mẹ ngã xuống trong biển lửa, mơ thấy khuôn mặt nửa che bằng mặt nạ bạc – kẻ đã thản nhiên tuyên bố diệt tộc Linh gia.

Ba năm nay, nàng không rời khỏi núi, nhưng tai vẫn nghe những tin đồn từ dưới giang hồ. Linh gia đã bị xóa tên khỏi Tứ đại kiếm tộc, người sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không ai biết hung thủ thật sự là ai, chỉ biết có liên quan đến “Hắc Diện Liên Hoa” – một tổ chức ngầm chuyên ám sát và săn báu vật võ lâm.

Một sáng mùa thu, Linh Nhiên đang tĩnh tọa thì một người lạ xuất hiện trước căn nhà gỗ. Đó là một thiếu niên áo xanh, dáng mảnh, tay cầm thư. Ánh mắt cậu ta vừa kính trọng vừa dè chừng.

“Tiền bối, người có phải là Hạc lão nhân không?”

Lão nhân khẽ gật đầu. “Là ta. Ngươi là ai?”

“Đệ tử phái Thiếu Lâm. Ta được phái chủ phái Hoa Sơn gửi đến. Dưới núi xuất hiện người tự xưng là truyền nhân của Linh gia, đang lùng sục khắp nơi tìm Hồng Liên Kiếm.”

Nghe đến đó, Linh Nhiên khẽ giật mình. “Truyền nhân Linh gia ư?”

“Đúng vậy, cô nương.” – Thiếu niên nói, hơi cúi đầu. “Người đó dẫn theo một nhóm hắc y, tự xưng là hậu nhân thất lạc của Linh gia, tuyên bố sẽ khôi phục danh tiếng của tộc. Nhưng những ai từng giúp đỡ Linh gia trước kia đều bị hắn giết sạch. Người ta gọi hắn là Hắc Liên Tôn.”

“Hắc Liên…” – Linh Nhiên nhắc lại, lòng chấn động.

Lão Hạc lặng im rất lâu, rồi khẽ thở dài. “Có lẽ giang hồ lại sắp dậy sóng. Nhiên nhi, đây là điều ta từng nói – hận thù chưa bao giờ thật sự ngủ yên.”

Linh Nhiên siết chặt chuôi Hồng Liên Kiếm. “Sư phụ, con phải đi.”

“Đi đâu?”

“Tìm hắn. Nếu thật sự là kẻ đội danh Linh gia, con muốn nhìn thấy mặt hắn, xem rốt cuộc là ai đang lợi dụng máu của người nhà con để dấy loạn giang hồ.”

“Con đã sẵn sàng bước ra khỏi núi chưa?”

Ánh mắt nàng kiên định. “Con không thể trốn mãi. Cha mẹ con dưới suối vàng không thể an nghỉ nếu con cứ ẩn mình như kẻ hèn nhát.”

Lão nhân nhìn nàng hồi lâu, rồi quay vào nhà. Một lát sau ông mang ra một túi vải đen cùng mảnh ngọc bội màu lam.

“Đây là lệnh bài Linh gia khi xưa. Khi gặp người đáng tin, hãy lấy ra, sẽ có kẻ nhận ra con. Còn đây là thuốc Kim Phong hoàn, phòng khi bị thương. Đường xuống núi hiểm, cẩn trọng.”

Linh Nhiên cúi đầu lạy ba lạy. “Ân cứu mạng, ân dạy dỗ của sư phụ, Nhiên nhi nguyện ghi khắc suốt đời.”

“Đi đi. Khi nào con thật sự hiểu kiếm là gì, hãy trở lại.”

Nàng quay người, gió sớm thổi tung mái tóc đen, áo trắng phất nhẹ. Bước chân nàng vững vàng, nhưng lòng như có hàng nghìn ngọn lửa cháy. Mỗi bước xuống núi là một bước gần hơn với quá khứ đầy máu.

Ba ngày sau, tại trấn Phù Dung dưới chân núi, tin đồn về “Hắc Liên Tôn” đã lan khắp nơi. Người ta bảo hắn thân hình cao lớn, kiếm pháp quỷ dị, ra tay không lưu tình. Những kẻ từng nhắc đến Linh gia đều bị hắn giết sạch.

Trong một tửu lâu nhỏ, Linh Nhiên ngồi một mình bên cửa sổ. Ánh chiều rọi qua tấm rèm, phản chiếu lên khuôn mặt nàng. Nàng mang áo choàng xám, che nửa khuôn mặt. Trên bàn, thanh Hồng Liên Kiếm được quấn kín bằng vải đen, đặt sát bên người.

Một nhóm khách giang hồ bước vào, nói chuyện ồn ào.

“Nghe nói đêm qua ở thành Nam, Hắc Liên Tôn một mình diệt cả bang Hồng Sa. Mười ba người, chẳng ai kịp rút kiếm!”

“Thật vậy sao? Hắn mạnh đến thế ư?”

“Mạnh? Hắn chẳng khác gì quỷ. Người ta bảo hắn mang mặt nạ bạc, trên tay đeo nhẫn khắc hình đóa sen đen. Ai nhìn thấy đều chết.”

Những lời ấy khiến Linh Nhiên khựng lại. Mặt nạ bạc… đó chính là thứ nàng thấy trong đêm tàn sát Linh gia!

Ly rượu trong tay run lên, vài giọt rượu tràn ra, thấm vào khăn bàn.

“Có lẽ… hắn chính là kẻ năm xưa.” – nàng lẩm bẩm.

Bất ngờ, tiếng động mạnh vang lên ngoài cửa. Một nhóm người áo đen xông vào, kiếm sáng loáng.

“Ở đây có kẻ dám dùng danh Linh gia để hỏi chuyện Hắc Liên Tôn, bắt sống!”

Linh Nhiên nắm lấy thanh Hồng Liên Kiếm, ánh mắt lóe sáng.

Kiếm rút ra, ánh sáng đỏ máu lập tức bao trùm căn phòng. Một chiêu “Hồng Liên Khai Diệt” tách không khí, khiến cả bọn áo đen lùi lại.

Tiếng thép chạm nhau chan chát. Mỗi chiêu của nàng như bông sen nở giữa đầm máu, vừa đẹp vừa chết chóc.

Khi tên cuối cùng ngã xuống, nàng vẫn đứng yên giữa đống xác, hơi thở bình ổn. Máu rơi thành từng giọt trên nền gỗ.

Một người đàn ông áo đen nấp ngoài hiên, chứng kiến tất cả. Khi ánh mắt hắn bắt gặp Hồng Liên Kiếm trong tay nàng, hắn khẽ cười, quay đi.

“Cuối cùng thì truyền nhân thật sự của Linh gia cũng đã lộ diện…”

Tối hôm đó, Linh Nhiên rời trấn, đi dọc theo con đường dẫn về hướng Tây Bắc – nơi người ta đồn “Hắc Liên Tôn” ẩn thân. Gió đêm lạnh buốt, nhưng lòng nàng lại sục sôi như lửa.

Trên đường, nàng dừng lại bên một tấm bia đá cũ kỹ, rêu phong phủ kín. Dưới ánh trăng, ba chữ mờ mịt hiện ra: Linh Gia Trang.

Đất cũ, người xưa, chỉ còn tàn tích. Cỏ mọc che lối, tro tàn nguội lạnh. Nàng quỳ xuống, tay run run đặt lên bia.

“Phụ thân, mẫu thân… con sắp tìm ra kẻ thù rồi.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo âm vang của quá khứ. Trong màn đêm, ánh trăng phản chiếu lên Hồng Liên Kiếm, đỏ rực như máu.

Từ trong rừng xa, tiếng sáo ai đó vang lên, chậm rãi, lạnh lẽo.

Nàng quay phắt lại — giữa rừng, một bóng người đứng đó, khoác áo đen, mặt nạ bạc phản chiếu ánh trăng.

Giọng nói khàn trầm, quen thuộc đến rợn người vang lên:

“Ba năm rồi, Linh gia cuối cùng vẫn còn một đứa sống sót.”

Hồng Liên Kiếm rung lên dữ dội trong tay nàng, như linh hồn tổ tiên đang thức tỉnh.

“Ngươi là ai?” – nàng gằn từng chữ.

Người kia cười nhẹ, bước ra khỏi bóng tối, ánh trăng soi rõ khuôn mặt nửa che, nửa ẩn.

“Ngươi không nhận ra ta sao? Chính ta… là người đã ban cho Linh gia cái đêm mưa huyết lệ năm ấy.”

Tiếng kiếm vang lên chói lòa. Linh Nhiên vung Hồng Liên Kiếm, lao vào giữa màn trăng, nơi kẻ thù năm xưa đang chờ đợi.

Trong đêm tĩnh mịch, lưỡi kiếm đỏ máu lóe lên như một đóa sen nở rộ — mở đầu cho cuộc huyết chiến mới của giang hồ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×