hồng liên kiếm

Chương 9: Mối Duyên Giữa Núi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió núi thổi ràn rạt, lá khô bay đầy trời. Trận chiến đẫm máu đêm ấy kết thúc trong mưa. Linh Nhiên gục ngã giữa rừng thông, vết thương trên vai và sườn rách toạc, máu thấm ướt cả áo trắng. Nàng đã dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để thoát khỏi Hắc Liên Tôn, nhưng vẫn bị hắn đánh trúng một chưởng trí mạng. Cơn đau xé rách từng thớ thịt, khiến hơi thở nàng chỉ còn là những tiếng rít yếu ớt trong gió lạnh.

Ánh trăng len qua tán cây, soi xuống khuôn mặt tái nhợt của Linh Nhiên. Mưa tan rồi, chỉ còn sương dày như khói, phủ kín lối mòn giữa núi. Mùi máu quyện trong sương khiến không khí đặc quánh. Mỗi hơi thở là một cơn hành hạ.

“Không được ngất… chưa thể ngất…” – nàng thều thào tự nói, bàn tay vẫn nắm chặt chuôi Hồng Liên Kiếm.

Bỗng nhiên, một tiếng vó ngựa vang lên từ xa, dần tiến lại gần. Linh Nhiên mơ hồ nhìn thấy ánh đuốc loang loáng trong màn sương. Nàng cố chống tay ngồi dậy, nhưng đầu óc choáng váng, mọi thứ mờ dần.

Khi ánh sáng tiến đến, nàng chỉ kịp thấy bóng người cao lớn trong áo choàng nâu, cưỡi ngựa trắng. Giọng nam trầm ấm vang lên:

“Người này là ai? Sao lại nằm giữa núi lúc canh ba?”

Rồi nàng không còn biết gì nữa.

Khi mở mắt lần nữa, Linh Nhiên thấy mình nằm trong một căn nhà gỗ khác, trần nhà thấp, hương thảo dược thoang thoảng. Ngoài kia, nắng sớm rọi vào qua khung cửa, khiến không gian sáng bừng.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Giọng nói vang lên, ấm áp mà lạ lẫm. Nàng quay đầu nhìn, thấy một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh, tay cầm bát thuốc.

Người đó mặc y phục đơn giản, dáng người cao, vai rộng. Mái tóc đen được buộc gọn sau đầu, khuôn mặt sắc nét, ánh mắt như có chút u buồn.

“Là ngươi cứu ta?” – Linh Nhiên khàn giọng hỏi.

“Phải. Ta thấy ngươi bất tỉnh giữa đường núi, người đầy máu, nên đưa về đây.” – hắn đặt bát thuốc lên bàn. “Đừng lo, ta không phải kẻ xấu. Đây là sơn trại của ta, ít người qua lại.”

Linh Nhiên khẽ gật đầu, khẽ chống tay định ngồi dậy. Hắn vội đỡ nàng.

“Đừng cố, ngươi bị thương nặng, nội tạng chấn động. May mà ta biết chút y thuật, nếu trễ một canh giờ, có lẽ đã không cứu nổi.”

Nàng nhìn hắn, giọng nhỏ: “Đa tạ công tử.”

Hắn khẽ cười. “Ta tên Đình Hạo, ngươi không cần khách sáo. Còn ngươi, cô nương tên gì?”

Nàng im lặng một lát, rồi đáp: “Ta… chỉ là người giang hồ lang bạt, không tên không họ.”

Đình Hạo hơi nhíu mày, nhưng không hỏi thêm. “Được, nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không ép.”

Nói rồi, hắn đặt bát thuốc vào tay nàng. “Uống đi, đắng đấy, nhưng sẽ giúp vết thương nhanh liền.”

Mùi thuốc nồng hăng, Linh Nhiên cau mày. Đình Hạo bật cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô nương, uống nhanh cho xong, ta không hại ngươi đâu.”

Giọng hắn nhẹ, mà lại khiến lòng nàng bất giác mềm lại. Đã bao lâu rồi, nàng không nghe được giọng nói nào bình yên đến vậy.

Nàng uống hết thuốc, mùi đắng lan khắp cổ họng. Đình Hạo đỡ nàng nằm xuống, phủ chăn lại. “Ngươi nghỉ đi. Núi này yên tĩnh, không ai tìm được đến đây đâu.”

Nghe đến đó, Linh Nhiên giật mình. “Ngươi nói… không ai tìm đến được sao?”

“Phải. Nơi đây gọi là Ngọc Phong Lĩnh, người ngoài không biết đường vào. Ta sống ở đây đã năm năm, chỉ có sơn dương và gió làm bạn.” – hắn đáp nhẹ như nói chuyện thường ngày.

“Vì sao ngươi lại ẩn cư?”

“Vì mệt mỏi.” – Đình Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ. “Giang hồ lắm máu, ta từng giết người, từng bị săn đuổi. Giờ chỉ muốn sống yên.”

Câu nói ấy khiến lòng Linh Nhiên khẽ động. “Giống ta.” – nàng thì thầm.

Từ hôm đó, nàng ở lại Ngọc Phong Lĩnh dưỡng thương. Ban đầu, nàng dè chừng, nhưng Đình Hạo không hề tỏ ra nguy hiểm. Hắn ít nói, song chu đáo, mỗi sáng đều hái thuốc, nấu cơm, đốt lửa sưởi.

Có hôm, nàng tỉnh giấc giữa khuya, thấy hắn ngồi trước cửa, đàn một khúc nhạc lạ, âm điệu vừa u buồn vừa an tĩnh. Khi nàng hỏi, hắn chỉ mỉm cười: “Khúc này tên Phong Vô Ngữ. Ta đàn để quên đi chuyện cũ.”

Linh Nhiên nghe mà không nói gì thêm. Trong lòng nàng, bao năm qua chỉ có thù hận và máu lửa. Nhưng ở nơi này, lòng nàng bỗng dịu lại như mặt hồ phẳng lặng.

Một buổi chiều, nàng ra ngoài hiên, ngồi nhìn hoa đào rơi rụng. Ánh hoàng hôn rải lên mái tóc, gió nhẹ thổi qua. Đình Hạo bưng chén thuốc bước tới, khẽ nói: “Vết thương của ngươi lành nhanh hơn ta tưởng. Có vẻ ngươi không phải người thường.”

Nàng khẽ nhếch môi: “Ngươi nhìn ra sao?”

“Người thường bị thương như vậy không thể tỉnh sớm thế này. Còn ngươi, mắt sáng, khí huyết lưu thông mạnh, chứng tỏ nội lực thâm hậu.”

Linh Nhiên im lặng. Ánh mắt hắn sâu thẳm như soi thấu tất cả.

“Ngươi từng là cao thủ.” – hắn nói tiếp, giọng vẫn bình thản.

Nàng khẽ quay mặt đi. “Chỉ là kẻ học chút võ mèo cào để tự vệ.”

Đình Hạo khẽ cười, nhưng không hỏi nữa. “Nếu ngươi muốn ở lại đây dưỡng thương lâu thêm, cứ tự nhiên. Núi này không ai quấy nhiễu.”

“Ngươi không sợ ta mang phiền phức đến sao?”

“Ta sống một mình, phiền phức hay không đều là chuyện của số mệnh. Vả lại…” – hắn nhìn nàng – “trông ngươi không giống kẻ mang tội.”

Linh Nhiên thoáng sững người. Trong ba năm qua, nàng luôn bị truy đuổi, bị gọi là tàn dư Linh gia, là hung thủ giả danh. Chưa từng có ai nhìn nàng bằng ánh mắt bình thản như vậy.

Cảm giác đó khiến nàng bối rối.

Những ngày sau, họ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Đình Hạo kể nàng nghe về dược thảo, về cách nhận biết dấu vết thú rừng, về những đêm trăng núi sáng như bạc. Còn nàng lặng lẽ nghe, ít khi nói về bản thân.

Một hôm, trời đổ mưa nhẹ. Nàng ngồi trong nhà, nhìn qua cửa thấy Đình Hạo đang che áo chạy đi gom củi. Mưa tạt ướt cả vai hắn, song nụ cười vẫn bình yên. Hình ảnh ấy khiến tim nàng nhói lên một cách lạ lùng.

Đêm đó, khi hắn nhóm lửa, nàng bất giác hỏi: “Đình Hạo, nếu một ngày, người ngươi cứu lại là kẻ mang thù giết chóc, ngươi có hối hận không?”

Hắn ngẩng lên, ánh lửa phản chiếu trong mắt. “Không. Vì ta cứu người, không cứu danh phận.”

Câu trả lời ấy như lưỡi dao khẽ cắt vào tim nàng – đau, nhưng ấm.

Mấy ngày sau, khi vết thương đã gần khỏi, Linh Nhiên thử đứng dậy luyện vài chiêu kiếm nhẹ. Đình Hạo nhìn, im lặng thật lâu, rồi nói: “Kiếm pháp ấy… không tầm thường. Cô nương, có phải ngươi là người Linh gia?”

Nàng sững người, bàn tay siết chuôi kiếm.

“Ngươi biết Linh gia?”

“Ta từng là thuộc hạ của Linh Từ – gia chủ Linh gia.” – giọng hắn trầm xuống. “Ba năm trước, nghe tin sơn trang bị diệt, ta đi tìm mãi, chỉ thấy tro tàn.”

Linh Nhiên run lên. “Ngươi… biết cha ta?”

Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ngươi là Linh Nhiên?”

Giây phút ấy, mọi thứ dừng lại. Gió ngừng thổi, chỉ còn tiếng tim nàng đập loạn.

Nàng gật đầu. “Phải, ta là Linh Nhiên. Con gái của Linh Từ.”

Đình Hạo lặng đi rất lâu. Rồi hắn khẽ quỳ xuống, cúi đầu. “Cô nương, năm xưa ta không kịp trở về cứu chủ nhân. Nay được gặp lại huyết mạch Linh gia, Đình Hạo nguyện dốc lòng phò tá.”

Linh Nhiên vội kéo hắn dậy. “Không cần đa lễ. Chuyện cũ đã qua, ngươi từng trung thành với cha ta, ta biết ơn. Nhưng giang hồ hôm nay khác xưa, ta không muốn ai phải vì Linh gia mà chết thêm.”

Đình Hạo khẽ lắc đầu. “Nếu có thể vì chính nghĩa của Linh gia mà chết, ta không hối tiếc.”

Hai người đứng lặng dưới mái hiên, mưa rơi lất phất. Ánh lửa trong bếp hắt ra, soi rõ nét mặt nghiêm nghị của hắn, cùng đôi mắt u buồn nhưng kiên định của nàng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi rụng vài cánh hoa đào trên vai áo họ. Trong khoảnh khắc ấy, Linh Nhiên chợt nhận ra, giữa biển hận thù, có lẽ nàng đã gặp được một tia sáng mong manh – thứ khiến trái tim tưởng chừng đã hóa đá của nàng biết rung động trở lại.

Đêm xuống, gió rừng rì rào như lời thì thầm. Linh Nhiên ngồi một mình trước cửa, nhìn trăng lên trên đỉnh núi. Từ xa, tiếng đàn của Đình Hạo vang lên, du dương mà cô tịch.

Nàng nhắm mắt, để giai điệu ấy len vào tim. Trong khoảnh khắc đó, nàng không còn là Linh gia tiểu thư bị thù hận đè nặng, mà chỉ là một nữ tử bình thường, đang lặng lẽ nghe tiếng lòng mình giữa núi non bao la.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×