1. Dư Vị Nguy Hiểm
Nụ hôn định mệnh ngoài hợp đồng đã thay đổi hoàn toàn động lực giữa Nguyệt Linh và Minh Viễn. Sự căng thẳng trước đó đã được thay thế bằng một sự nhận biết ngầm nguy hiểm. Họ không nhắc lại khoảnh khắc đó, nhưng mỗi cái chạm, mỗi cái nhìn đều mang theo một ý nghĩa mới.
Tuy nhiên, họ không có thời gian để chìm đắm trong những cảm xúc phức tạp này. Cuộc họp báo chỉ tạm thời dập tắt ngọn lửa dư luận, nhưng nó đã kích hoạt một phản ứng dữ dội từ những kẻ muốn lật đổ Minh Viễn.
Chỉ vài giờ sau buổi họp báo, một lá đơn kiện đã được gửi lên Tòa án Thương mại, yêu cầu điều tra tính hợp pháp của thương vụ mua lại B&G, với lý do rằng Minh Viễn đã vi phạm nghĩa vụ ủy thác (fiduciary duty) khi sử dụng tài sản của A&V để giải quyết vấn đề cá nhân (viện phí của mẹ Nguyệt Linh), tạo ra xung đột lợi ích.
Người đứng đơn kiện không ai khác chính là Tô Đông Quân, nhưng đằng sau anh ta là Lục Ngọc Lan, người nắm giữ các mối quan hệ pháp lý sâu rộng trong gia tộc.
Trong phòng họp chiến lược, Nguyệt Linh và Minh Viễn đối diện với đội ngũ luật sư của A&V. Không khí nặng nề, đầy vẻ ngờ vực.
“Tổng giám đốc Lục, vấn đề không phải là tiền,” Luật sư trưởng của A&V, ông Hoàng, nói một cách nghiêm nghị. “Số tiền viện phí không đáng kể so với thương vụ B&G. Vấn đề là thời điểm và sự che giấu. Việc này khiến chúng tôi không thể chứng minh thương vụ mua lại là hoàn toàn vì lợi ích công ty mà không bị ảnh hưởng bởi động cơ cá nhân.”
Nguyệt Linh cảm thấy vai trò của mình đang bị nghi ngờ. “Chúng ta đã công khai rằng đây là một ‘hợp tác chiến lược’ bao gồm cả việc giải quyết vấn đề cá nhân. Chúng tôi đã cố gắng kiểm soát câu chuyện.”
“Nhưng đối thủ của chúng ta sẽ chứng minh rằng sự hợp tác này là sự thao túng,” Minh Viễn lạnh lùng cắt ngang. “Họ sẽ nói rằng tôi đã mua một cố vấn chiến lược và đổi lại, cô ấy giúp tôi che giấu những sai lầm cá nhân. Họ đang tấn công vào gốc rễ quyền lực của tôi: sự minh bạch.”
Minh Viễn nhìn Nguyệt Linh. “Chúng ta đang bị buộc phải tiết lộ hợp đồng hôn nhân.”
Nguyệt Linh nhíu mày. “Không thể được. Hợp đồng đó chứa đựng những điều khoản về việc tôi sẽ rời đi nếu tôi không mang lại lợi ích. Việc công bố nó sẽ biến tôi thành một kẻ đánh thuê không hơn không kém, và hủy hoại niềm tin của thị trường vào sự ổn định lãnh đạo của anh.”
2. Sự Cám Dỗ của Kẻ Phản Diện
Tô Đông Quân gửi lời mời gặp riêng Nguyệt Linh tại một quán cà phê kín đáo. Đây là một cuộc gặp đầy rủi ro, nhưng Nguyệt Linh cần biết Đông Quân muốn gì.
Đông Quân đến với vẻ ngoài tự tin đáng kinh ngạc. “Cô Nguyệt Linh, tôi luôn ngưỡng mộ sự sắc sảo của cô. Cô và Minh Viễn là một đội mạnh, nhưng anh ta là một kẻ ích kỷ, cô biết điều đó.”
“Và anh thì không?” Nguyệt Linh đáp trả.
“Tôi là người thực tế,” Đông Quân nhếch mép. “Minh Viễn sẽ chỉ dùng cô cho đến khi anh ta củng cố được vị trí của mình. Sau đó, anh ta sẽ vứt bỏ cô với một khoản tiền bồi thường nhỏ nhoi, như điều khoản trong hợp đồng của cô. Tôi đã thấy nó. Tôi biết anh ta đã giải quyết vấn đề viện phí của mẹ cô. Anh ta mua cô.”
“Nếu anh đã có bản sao hợp đồng, tại sao anh không công khai nó?” Nguyệt Linh hỏi thẳng.
Đông Quân ngả lưng vào ghế, ra vẻ đắc thắng. “Vì tôi muốn cho cô một lựa chọn. Hãy đứng về phía tôi. Cô sẽ nhận được nhiều hơn những gì Minh Viễn có thể cho cô.”
Anh ta lấy ra một phong bì dày. “Hợp đồng mới: Cô rời bỏ Minh Viễn ngay lập tức, làm chứng rằng anh ta đã dùng cô để thao túng thương vụ B&G. Đổi lại, tôi sẽ cung cấp cho cô một vị trí Phó Tổng giám đốc cao cấp tại một chi nhánh mới, và một khoản thanh toán gấp mười lần khoản bồi thường trong hợp đồng với Minh Viễn. Cô sẽ có tiền, quyền lực, và sự an toàn. Đây là một vụ làm ăn tốt hơn.”
Nguyệt Linh nhìn vào phong bì, nơi chứa đựng cơ hội thoát khỏi Lục gia với sự giàu có tuyệt đối. Mọi lý trí đều thúc giục cô chấp nhận. Đó là một con đường an toàn, một lối thoát hoàn hảo.
Nhưng cô nhớ lại ánh mắt cô đơn của Minh Viễn khi anh thừa nhận sự phản bội từ chính bác gái mình. Cô nhớ nụ hôn dưới áp lực, sự tin tưởng không lời mà họ đã trao nhau.
“Tôi không bán mình, Phó Tổng giám đốc Tô,” Nguyệt Linh lạnh lùng nói. “Minh Viễn đã mua sự hợp tác của tôi. Còn anh, anh đang cố gắng mua sự phản bội. Tôi thà hợp tác với một người lạnh lùng nhưng thẳng thắn, còn hơn hợp tác với một kẻ tàn nhẫn và lén lút như anh.”
Cô đứng dậy, để lại phong bì trên bàn. “Và tôi khuyên anh, đừng bao giờ đánh giá thấp sự trung thành của một đồng minh khi cô ấy đã nhìn thấy được sự thật. Anh sẽ không thắng được tôi. Hay Minh Viễn.”
3. Vết Rạn Nứt Trong Lòng Đồng Minh
Nguyệt Linh trở về penthouse và kể lại cuộc gặp với Đông Quân cho Minh Viễn. Cô không che giấu bất cứ điều gì, kể cả việc Đông Quân biết về khoản bồi thường trong hợp đồng.
Minh Viễn lắng nghe trong im lặng, khuôn mặt anh không biểu lộ một chút cảm xúc nào, điều đó khiến Nguyệt Linh lo lắng hơn cả những cơn thịnh nộ.
“Cô đã làm điều đúng đắn,” cuối cùng anh nói. “Nhưng chúng ta đang đứng trước một vấn đề nghiêm trọng. Lục Ngọc Lan đang ép Tòa án đóng băng thương vụ B&G. Chúng ta cần một bằng chứng đủ mạnh để chứng minh ý định ban đầu của tôi là vì lợi ích công ty, và việc giải quyết vấn đề cá nhân của cô chỉ là một phần phụ.”
“Nếu chúng ta không thể sử dụng hợp đồng, chúng ta phải sử dụng sự thật về Milan,” Nguyệt Linh đề nghị. “Anh phải công bố bằng chứng rằng Lục Ngọc Lan đã phá hoại anh năm năm trước. Nó sẽ chứng minh bà ta là người xấu, và việc bà ta kiện anh là một hành động trả thù, không phải vì đạo đức công ty.”
Minh Viễn lắc đầu. “Không được. Nếu tôi công bố, cổ phiếu của A&V sẽ sụt giảm 20% trong một ngày. Bà ta sẽ bán tháo, và chúng ta sẽ mất quyền kiểm soát. Tôi đã hứa sẽ không bao giờ làm điều đó.”
“Vậy anh muốn gì? Để cho họ thắng sao?” Nguyệt Linh cảm thấy bất lực.
“Tôi muốn cô làm một việc,” Minh Viễn nhìn cô, ánh mắt anh đầy phức tạp. “Tôi cần cô làm nhân chứng chính. Cô sẽ làm chứng rằng việc tôi giúp đỡ cô là một khoản đầu tư cá nhân, một khoản vay trả chậm, chứ không phải một sự đổi chác.”
“Họ sẽ vặn hỏi cô về chi tiết của hợp đồng hôn nhân,” Minh Viễn nói, giọng anh gần như là một lời cảnh báo. “Họ sẽ hỏi về tình cảm của cô dành cho tôi, về ý định kết hôn thực sự của chúng ta. Cô phải đứng vững, Nguyệt Linh. Cô phải biến vai diễn thành sự thật trước tòa án.”
Nguyệt Linh cảm thấy tim mình đau nhói. Minh Viễn đang yêu cầu cô bước qua ranh giới cảm xúc cuối cùng, không chỉ cho anh mà còn cho chính cô.
“Anh đang yêu cầu tôi nói dối về cảm xúc của mình,” cô nói khẽ.
“Tôi đang yêu cầu cô xây dựng một câu chuyện đủ mạnh để bảo vệ tất cả những gì chúng ta đã xây dựng,” Minh Viễn đáp, bước đến gần cô. Anh đặt tay lên má cô, một cử chỉ dịu dàng nhưng đầy áp lực. “Sau nụ hôn đó, cô có thể nói rằng cô không cảm thấy gì sao, Nguyệt Linh? Cô có thể nói dối về sự tin tưởng đã hình thành giữa chúng ta không?”
Nguyệt Linh chìm trong ánh mắt của anh. Sự thật là, cô đã không còn nói dối được nữa.
“Được,” cô nói. “Tôi sẽ làm chứng. Tôi sẽ nói rằng tôi tin tưởng anh, và tôi sẽ cưới anh vì tôi tin tưởng vào tương lai của chúng ta. Nhưng sau chuyện này, anh nợ tôi một câu trả lời. Anh nợ tôi sự thật về tình cảm của anh.”
4. Lời Khai Quyết Định
Ngày xét xử diễn ra. Nguyệt Linh xuất hiện trong phòng xử án với vẻ ngoài thanh lịch và điềm tĩnh. Tô Đông Quân và Lục Ngọc Lan ngồi ở phía đối diện, với nụ cười tự mãn.
Luật sư của Đông Quân, một người đàn ông lạnh lùng và sắc sảo, bắt đầu thẩm vấn Nguyệt Linh, tập trung vào động cơ của cô.
“Cô Trần Nguyệt Linh, hãy trả lời thẳng thắn: Cô có nhận được một khoản tiền lớn từ Tổng giám đốc Lục Minh Viễn để giải quyết vấn đề viện phí cho mẹ cô không?”
“Đúng,” Nguyệt Linh đáp, giọng cô rõ ràng.
“Và khoản tiền đó được chuyển ngay trước khi cô chấp nhận lời cầu hôn của anh ta, có đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy, cô đã bán vị trí của mình cho Tổng giám đốc Lục để đổi lấy tiền?”
Nguyệt Linh nhìn thẳng vào bồi thẩm đoàn. “Không. Tôi đã chấp nhận một khoản đầu tư từ một người đàn ông tôi tin tưởng. Đó là một khoản vay cá nhân được ghi rõ trong các giấy tờ hợp pháp. Trong suốt quá trình hợp tác, tôi đã chứng minh năng lực của mình và đã mang lại lợi ích hàng tỷ đô la cho A&V. Tôi không bán mình. Tôi đã đầu tư vào một tương lai chung.”
“Vậy cô có yêu Lục Minh Viễn không?” Luật sư hỏi, giọng ông ta đầy châm biếm, muốn đẩy cô vào thế bí. “Đây là một cuộc hôn nhân được xây dựng trên tình yêu, hay chỉ là một sự đổi chác tiền bạc?”
Nguyệt Linh quay sang nhìn Minh Viễn. Anh đang nhìn cô với một ánh mắt không thể giải mã, một sự pha trộn giữa hy vọng và sự chuẩn bị cho thất bại.
Cô lấy hết can đảm, tháo chiếc vòng bạch kim (máy ghi âm) ra khỏi tay, đặt nó lên bục nhân chứng.
“Thưa Tòa, tôi không thể trả lời câu hỏi đó bằng một từ ‘có’ hay ‘không’ đơn giản,” Nguyệt Linh nói, giọng cô tràn đầy cảm xúc, nhưng vẫn kiên định. “Lục Minh Viễn là một người đàn ông phức tạp, lạnh lùng, và đã bị tổn thương sâu sắc. Anh ấy không tin vào tình yêu, vì anh ấy đã bị chính gia đình mình phản bội ở Milan. Anh ấy đã gánh vác mọi trách nhiệm một mình, chỉ để bảo vệ tập đoàn.”
Cô tiếp tục, lời nói của cô như một lời tuyên bố tình yêu không lời. “Tôi đã thấy sự cô độc của anh ấy. Tôi đã thấy anh ấy làm việc không ngừng nghỉ vì A&V. Chúng tôi bắt đầu bằng một sự hợp tác lạnh lùng. Nhưng qua những cuộc chiến, qua những lần đối mặt với gia tộc tàn nhẫn này, tôi đã học được cách tin tưởng anh ấy, tôn trọng anh ấy, và cuối cùng, thấu hiểu anh ấy.”
“Nếu tình yêu là sự thấu hiểu, là sự sẵn sàng đứng về phía một người đàn ông khi cả thế giới chống lại anh ấy, thì vâng, thưa Tòa. Tôi sẽ cưới Lục Minh Viễn. Và tôi tin vào tương lai của chúng tôi.”
Lời khai của cô không chỉ là một lời nói dối được chuẩn bị kỹ lưỡng; nó là sự thật được phủ lên một lớp vỏ bọc chiến lược. Cô không nói "Tôi yêu anh," nhưng cô đã nói "Tôi tin tưởng và thấu hiểu anh," điều đó trong Lục gia còn mạnh mẽ hơn tình yêu.
5. Phán Quyết và Cái Giá Phải Trả
Lời khai của Nguyệt Linh đã xoay chuyển cục diện. Cô đã thay đổi câu chuyện từ một vụ trao đổi tiền bạc thành một câu chuyện về sự cứu rỗi và tin tưởng giữa hai con người bị cô lập, điều này phù hợp với hình ảnh mà họ đã xây dựng tại buổi họp báo.
Thẩm phán bác bỏ yêu cầu điều tra tính hợp pháp của thương vụ B&G, tuyên bố rằng không có đủ bằng chứng về việc vi phạm nghĩa vụ ủy thác có hệ thống, và động cơ của Minh Viễn là nhằm củng cố tập đoàn.
Minh Viễn và Nguyệt Linh đã chiến thắng một trận chiến pháp lý tàn khốc.
Tuy nhiên, khi họ rời khỏi tòa án, Minh Viễn giữ im lặng hoàn toàn. Nguyệt Linh nhìn anh, gương mặt anh vẫn lạnh lùng, không một dấu hiệu của sự nhẹ nhõm hay biết ơn.
“Minh Viễn, anh đã thắng,” Nguyệt Linh nói.
“Đúng, chúng ta thắng,” anh đáp, giọng anh trống rỗng.
“Tôi đã làm những gì anh yêu cầu. Tôi đã công khai sự tin tưởng của tôi. Bây giờ, tôi cần sự thật từ anh.”
Minh Viễn dừng lại, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt anh gần như không chứa đựng cảm xúc.
“Sự thật là,” anh nói, “Cô là một cố vấn chiến lược thiên tài. Cô đã cứu tôi, Nguyệt Linh. Và cô đã nói dối rất tốt trước tòa. Nhưng cô không cần phải đặt cược cảm xúc của mình vào một người đàn ông như tôi. Tôi không thay đổi. Tôi không có tình yêu để đáp lại sự thấu hiểu của cô.”
Anh bước đi, để lại Nguyệt Linh đứng đó, cảm thấy trái tim mình rạn nứt. Cô đã hy sinh sự thật cá nhân, nói ra những cảm xúc gần như là thật, chỉ để bảo vệ anh, nhưng Minh Viễn vẫn giữ nguyên tấm Khiên Sắt của mình. Cô thắng trong trận chiến pháp lý, nhưng lại thua trong cuộc đấu tranh nội tâm. Nguyệt Linh hiểu rằng, cái giá của chiến thắng này chính là vết rạn nứt từ bên trong cô.