hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 3: Rung Động Dưới Ánh Nến Văn Phòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Dư Vị Của Nụ Hôn Giả

Ánh sáng ban mai không thể xua đi dư vị ẩm ướt và lạnh lẽo còn vương trên môi Trần Nguyệt Linh. Cô thức dậy trong sự choáng váng của ký ức đêm qua: chiếc váy dạ hội xanh hải quân, ánh đèn pha lê, và cái chạm môi đầy chủ quyền của Lục Minh Viễn. Đó là một nụ hôn giả, một hành động nhằm dập tắt sự tò mò của Kiều Khanh, nhưng nó đã để lại một vết cháy âm ỉ trong lòng cô.

Chỉ là một nụ hôn giả. Đừng nhầm lẫn giữa công việc và cảm xúc. Lời cảnh báo lạnh lùng của anh vang vọng.

Nguyệt Linh quay trở lại văn phòng A&V với chiếc áo sơ mi trắng và chân váy bút chì quen thuộc, cố gắng khôi phục lại vỏ bọc chuyên nghiệp của mình. Nhưng sự chuyên nghiệp ấy bị phá vỡ ngay khi cô bước vào.

Trên bàn làm việc của cô là một chiếc hộp gỗ màu nâu sẫm, cũ kỹ. Chiếc hộp nhạc. Bên cạnh là một tập tài liệu mỏng được đóng dấu bảo mật.

Cô mở tập hồ sơ. Bên trong là bản báo cáo sơ bộ về nguồn gốc chiếc hộp, một số tài liệu thuế, và ba tấm ảnh chụp đen trắng đã ngả màu.

Thứ nhất: Chiếc hộp được làm thủ công tại Pháp vào khoảng thập niên 90, không có giá trị vật chất đặc biệt.

Thứ hai: Người quyên tặng là một phụ nữ lớn tuổi, tên là Bà Lê, sống trong viện dưỡng lão. Bà Lê không biết Lục Minh Viễn là ai, chỉ biết người mua nó rất muốn có nó, và bà đã dùng số tiền đó để sửa chữa viện dưỡng lão.

Thứ ba: Chiếc hộp đã thuộc về Bà Lê trong hơn hai mươi năm. Bà nói nó là kỷ vật của một người bạn cũ.

Nguyệt Linh mở chiếc hộp. Giai điệu phát ra không phải là một bản nhạc cổ điển nổi tiếng, mà là một bản nhạc buồn, xa lạ, lặp đi lặp lại với tiết tấu chậm rãi, như một lời thì thầm đầy tiếc nuối của quá khứ. Nguyệt Linh cảm thấy rùng mình. Cô hiểu, đây không phải là một món đồ sưu tầm. Đây là một kỷ vật bị đánh rơi, và Lục Minh Viễn đã tiêu tốn một tỷ đồng để mua lại một ký ức.

Cô bước vào phòng Tổng giám đốc. Minh Viễn đang lật xem một bản thiết kế, khuôn mặt anh tối sầm. Ánh sáng chiếu từ cửa sổ làm nổi bật đường nét sắc lạnh trên gương mặt anh.

“Tổng giám đốc, báo cáo sơ bộ về chiếc hộp nhạc đã có,” cô nói, đặt tài liệu lên bàn. “Tôi cần biết chính xác ngài đang tìm kiếm điều gì. Thông tin trong tập hồ sơ rất mỏng, chỉ đủ biết người quyên tặng không có quan hệ cá nhân với ngài. Nếu đây là một món quà, tôi cần biết đó là món quà của ai để truy tìm manh mối tiếp theo.”

Minh Viễn ngước lên, ánh mắt anh lạnh lẽo như băng. “Cô đã nghe nhạc chưa?”

“Rồi, thưa ngài. Giai điệu rất buồn.”

“Nó là thứ duy nhất còn lại,” anh nói, giọng anh trầm xuống, gần như không thể nghe được. “Nó là thứ mà tôi không bao giờ nghĩ sẽ tìm lại được.”

Anh đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, quay lưng lại với cô. “Mười lăm năm trước, tôi mất mẹ trong một tai nạn. Chiếc hộp này là món quà cuối cùng bà tặng tôi, ngay trước khi tôi bị đưa đi nước ngoài. Sau đó nó biến mất. Tôi cần cô tìm ra nó đã trải qua những nơi nào trước khi đến tay Bà Lê, và quan trọng nhất, tìm ra người bạn cũ mà Bà Lê nhắc đến. Người đó có thể là người đã giữ chiếc hộp sau khi mẹ tôi qua đời.”

Nguyệt Linh sững sờ. Mười lăm năm. Mất mẹ. Bị đưa đi nước ngoài. Những mảnh ghép lạnh lùng này phác họa nên một góc khuất bi kịch của Lục Minh Viễn, người đàn ông luôn giấu mình sau sự kiêu ngạo và quyền lực.

“Tôi hiểu, Tổng giám đốc. Đây là việc điều tra tư nhân. Tôi cần truy cập hồ sơ lịch sử giao dịch và một số dữ liệu nhân thân. Điều này có thể mất thời gian.”

“Tôi cho cô một tuần,” Minh Viễn nói, giọng anh không cho phép từ chối. “Hãy sử dụng mọi tài nguyên cô cần. Tôi không cần cô quản lý lịch trình nữa. Nhiệm vụ duy nhất của cô hiện tại là chiếc hộp nhạc.”

2. Sự Gần Gũi Không Ngờ Tới

Nhiệm vụ chiếc hộp nhạc đẩy Nguyệt Linh vào một không gian làm việc hoàn toàn mới. Cô không còn bị giới hạn bởi bàn làm việc bên ngoài. Theo lệnh của Minh Viễn, cô được chuyển vào một phòng làm việc nhỏ nằm ngay cạnh văn phòng Tổng giám đốc, nơi cô có thể truy cập hệ thống tối mật và làm việc trực tiếp với anh.

Hai ngày đầu trôi qua trong im lặng và tập trung. Nguyệt Linh truy vấn hồ sơ thuế và lịch sử giao dịch của Bà Lê, cố gắng lần theo dấu vết của chiếc hộp qua các cửa hàng đồ cũ, tiệm cầm đồ, hoặc các giao dịch nhỏ lẻ. Công việc này đòi hỏi sự tỉ mỉ và kiên nhẫn gần như vô tận.

Vào một buổi tối muộn, Nguyệt Linh vẫn miệt mài trong phòng, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính. Cô đã tìm thấy một manh mối: một giao dịch bán lẻ nhỏ từ Bà Lê cho một cửa hàng đồ cũ ở một khu phố nghèo cách đây mười năm, nhưng địa chỉ người bán được ghi là “người quen”.

Nguyệt Linh bước vào phòng Minh Viễn, thấy anh vẫn đang làm việc. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc. Anh không lạnh lùng như mọi khi, mà có vẻ mệt mỏi và trầm tư.

“Tổng giám đốc, tôi đã có một manh mối. Mười năm trước, chiếc hộp được Bà Lê bán lại cho một tiệm đồ cũ. Nhưng quan trọng hơn, tôi tìm thấy một bức ảnh nhỏ được kẹp trong một giao dịch khác của Bà Lê. Bức ảnh này là của một cô gái trẻ, khoảng mười lăm tuổi, đứng cạnh Bà Lê và một người phụ nữ khác. Người phụ nữ này… có vài nét tương đồng với ngài.”

Nguyệt Linh đặt ba tấm ảnh đen trắng ban đầu và bức ảnh mới lên bàn. “Nếu người này là mẹ ngài, có lẽ cô gái trẻ này là người đã mang chiếc hộp đến cho Bà Lê, sau đó lại tìm cách chuộc lại.”

Minh Viễn cầm lấy bức ảnh mới. Đôi mắt anh, vốn sắc lạnh, bỗng trở nên dịu dàng một cách lạ lùng. Anh chạm ngón tay vào khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh – đó chính là mẹ anh.

“Đúng là mẹ tôi,” anh thì thầm. “Và cô gái này… là Kiều Anh. Con gái của người quản gia cũ. Sau khi mẹ tôi mất, gia đình Kiều Anh đã chăm sóc tôi một thời gian ngắn trước khi tôi sang Mỹ. Sau đó, tôi không liên lạc được với họ nữa.”

“Nếu Kiều Anh là người đưa chiếc hộp cho Bà Lê, có lẽ cô ấy là ‘người bạn cũ’ mà Bà Lê nhắc đến,” Nguyệt Linh kết luận. “Kiều Anh có thể biết về những ngày cuối cùng của mẹ ngài, hoặc tại sao chiếc hộp lại biến mất. Tôi cần tìm Kiều Anh.”

Minh Viễn ngẩng đầu lên, nhìn Nguyệt Linh bằng một cái nhìn phức tạp, lần đầu tiên không có sự lạnh lùng hay ra lệnh, mà là sự cảm kích và tin tưởng.

“Cô làm việc hiệu quả hơn cả đội ngũ điều tra của tôi. Cảm ơn cô, Nguyệt Linh.”

Cô giật mình trước cách anh gọi tên mình. Không phải "Cô Trần," mà là "Nguyệt Linh."

Anh tiến đến, cầm chiếc hộp nhạc, mở nó ra. Giai điệu buồn vang lên. Minh Viễn nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc đó, anh không còn là Tổng tài lạnh lùng. Anh là một cậu bé mười lăm tuổi đang đối diện với nỗi đau mất mẹ.

“Ngồi xuống đi,” anh nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện. “Tôi mệt rồi. Kể tôi nghe về cách cô tìm ra điều này. Kể cả về những chuyện không liên quan.”

Nguyệt Linh ngồi xuống. Cô kể về cách cô truy vấn chéo các giao dịch thương mại với danh sách nhân thân công khai, về việc cô phải bỏ qua hàng trăm giao dịch vô nghĩa. Cô nói về sự khó khăn khi phải làm việc mà không có quyền truy cập chính thức, và việc cô phải dùng logic để đoán mò.

Minh Viễn im lặng lắng nghe. Anh gọi đồ ăn khuya: hai suất mì Ý hải sản. Họ cùng nhau ăn trong ánh nến văn phòng, bàn làm việc trở thành một bàn ăn tạm bợ. Đây là lần đầu tiên họ chia sẻ một khoảnh khắc cá nhân, không có khán giả, không có kịch bản.

“Tôi không quen với việc chia sẻ bữa ăn,” Minh Viễn nói, nhìn chằm chằm vào đĩa của mình. “Mười lăm năm qua, tôi luôn ăn một mình.”

“Ngài có vẻ cô đơn,” Nguyệt Linh buột miệng.

Anh ngước nhìn cô, ánh mắt sắc như dao. Nguyệt Linh lập tức cảm thấy hối hận. Cô đã vượt quá giới hạn.

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc. Tôi đã thất lễ.”

Minh Viễn thở dài, một âm thanh hiếm hoi của sự mệt mỏi. “Cô nói đúng. Tôi cô đơn. Nhưng sự cô đơn là cần thiết. Cô biết không, Nguyệt Linh, trong thế giới của tôi, lòng tin là thứ xa xỉ nhất. Khi cô đặt niềm tin vào ai đó, cô đang tự trao cho họ quyền năng để làm tổn thương cô.”

Anh nhìn thẳng vào cô, ánh mắt mang theo một sự cảnh báo. “Đó là lý do tại sao tôi cần cô. Cô là một người có thể bị kiểm soát bằng hợp đồng. Cô không thể làm tổn thương tôi, bởi vì cô cần tiền. Và tôi không thể đặt niềm tin vào cô.”

Lời nói này tuy tàn nhẫn nhưng lại trung thực, nhắc nhở cô về bản chất của mối quan hệ này. Rung động vừa chớm nở trong lòng cô lập tức bị đông cứng lại.

3. Sóng Gió Nảy Sinh Từ Sự Ghen Tị

Sáng hôm sau, Nguyệt Linh bắt đầu nhiệm vụ truy tìm Kiều Anh. Cô sử dụng danh bạ điện thoại cũ, tìm kiếm hồ sơ học tập, và cố gắng truy lùng thông tin gia đình Kiều Anh.

Tuy nhiên, sự gần gũi bất thường của Nguyệt Linh với Lục Minh Viễn không qua mắt được Cô Lý và đặc biệt là Kiều Khanh.

Buổi chiều, trong một cuộc họp cấp cao về dự án Thượng Hải, Nguyệt Linh được yêu cầu trình bày báo cáo phân tích rủi ro tài chính của đối tác. Cô đang nói về các điểm yếu trong cấu trúc vốn của đối tác thì Kiều Khanh đột ngột xuất hiện ở cửa, bước vào cùng với Chủ tịch tập đoàn Dược phẩm Phước An (cha cô ta) với tư cách là khách mời tham quan.

Kiều Khanh mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào nhưng chứa đầy nọc độc. “Thật thú vị. Cô Trần, tôi nghe nói cô là một nhà phân tích tài chính tự do. Nhưng tôi lại nhận được một số tin đồn từ nhân viên cũ của cô tại Ngân hàng TMQ. Họ nói rằng cô đã bỏ việc không phải vì đam mê, mà vì gánh nợ quá lớn, lên đến mười tỷ đồng. Điều đó có đúng không?”

Cả phòng họp chìm vào im lặng chết chóc. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Nguyệt Linh. Mười tỷ đồng là một con số khổng lồ, và việc cô có nợ nần đã làm sụp đổ hoàn toàn vỏ bọc “nhà phân tích tự do” của cô.

Mặt Nguyệt Linh tái đi. Cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Cô biết Kiều Khanh đã chi tiền để moi móc thông tin cá nhân của cô. Cô nhìn sang Lục Minh Viễn, ánh mắt cầu cứu.

Minh Viễn vẫn ngồi đó, khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc nào, nhưng Nguyệt Linh cảm nhận được cơn thịnh nộ đang bùng lên trong đôi mắt anh. Anh không hề thất vọng về việc cô có nợ nần – anh đã biết điều đó. Anh tức giận vì Kiều Khanh dám thách thức quyền lực của anh.

Kiều Khanh tiếp tục: “Một người đang gánh khoản nợ khổng lồ lại đột nhiên trở thành ‘người yêu’ của Lục Tổng và được tham gia vào các dự án mật của A&V. Tôi phải hỏi, Minh Viễn, liệu anh có chắc chắn cô gái này không bị mua chuộc bởi đối thủ để trả nợ không? Sự ‘chung thủy’ của cô ta được xây dựng trên mười tỷ, hay một hợp đồng bí mật nào đó?”

Lục Minh Viễn chậm rãi đứng dậy. Động tác của anh nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sức nặng áp đảo. Cả phòng họp như nín thở.

“Kiều Khanh,” giọng anh lạnh hơn băng, từng chữ như mũi tên găm vào không khí. “Tài chính của Thư ký Trần là việc của tôi. Và cô ta là đối tác duy nhất của A&V mà các người phải tôn trọng.”

Anh bước đến bên Nguyệt Linh, đặt tay lên vai cô, một cử chỉ công khai và dứt khoát.

“Cô Trần Nguyệt Linh là thư ký riêng và là người phụ nữ của tôi. Mọi khoản nợ của cô ấy, bao gồm mười tỷ đó, đã được tôi thanh toán toàn bộ ngay khi cô ấy ký hợp đồng với A&V. Cô ấy không nợ ai ngoài tôi. Cô ấy là người duy nhất tôi tin tưởng, và nếu ai đó, bất kể là đối tác hay thành viên gia đình, dám nghi ngờ năng lực và sự chung thủy của cô ấy, họ đang nghi ngờ phán đoán của Lục Minh Viễn này.”

Minh Viễn nhìn thẳng vào Kiều Khanh và cha cô ta, ánh mắt đầy đe dọa.

“A&V không làm việc với những người có vấn đề về niềm tin. Hoặc các người tôn trọng cô ấy, hoặc các người rời khỏi đây ngay lập tức.”

Sự bảo vệ này không phải là tình yêu. Đó là chủ quyền tuyệt đối. Anh khẳng định Nguyệt Linh là tài sản của anh, và không ai được phép chạm vào tài sản của Lục Minh Viễn.

Kiều Khanh hoàn toàn bị thất bại. Cô ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, không dám nói thêm lời nào. Chủ tịch Phước An nhanh chóng xin lỗi và kéo con gái rời khỏi phòng họp.

4. Hợp Đồng và Sự Thật

Sau khi mọi người rời đi, Nguyệt Linh vẫn đứng sững sờ, cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra. Anh đã bảo vệ cô, nhưng lại bằng cách công khai cô là một món đồ thuộc về anh.

“Tại sao ngài lại làm vậy?” cô hỏi, giọng run rẩy.

Minh Viễn quay lại bàn, ngồi xuống, vẻ mặt anh trở lại lạnh lùng và vô cảm. “Bởi vì cô đã hoàn thành vai trò của mình một cách hoàn hảo. Kiều Khanh là một vấn đề. Cô là giải pháp. Tôi không cho phép bất kỳ ai phá hủy công cụ của tôi.”

Anh lấy một tài liệu ra và đẩy về phía cô. “Đây là biên lai. Khoản nợ mười tỷ của cô đã được thanh toán ngay trong ngày cô ký hợp đồng. Cô không nợ ai nữa, ngoài tôi. Nếu cô vi phạm hợp đồng, cô sẽ phải trả lại số tiền này với lãi suất cao nhất thị trường. Cô biết, tiền cứu anh trai cô là tiền của tôi.”

Nguyệt Linh nhìn biên lai. Mười tỷ đồng. Minh Viễn đã hoàn thành giao dịch ngay lập tức, biến cô trở thành người phụ nữ nợ anh ta thay vì nợ bọn cho vay nặng lãi. Sự thật này còn tàn nhẫn hơn cả lời nói dối. Cô hoàn toàn bị trói buộc.

“Cảm ơn ngài đã giữ lời hứa,” cô nói, giọng cô không còn chút hơi ấm nào.

“Giờ thì quay lại với công việc,” anh nói. “Cô đã tìm được Kiều Anh chưa?”

“Tôi đang cố gắng. Địa chỉ cuối cùng của cô ấy là một căn hộ cũ ở ngoại ô. Tôi đã lên kế hoạch đến đó ngay sau khi hoàn thành báo cáo này.”

Minh Viễn trầm ngâm một lúc. “Cô không thể tự đi. Khu đó không an toàn. Và cô không có nhiều thời gian. Tôi sẽ đi cùng cô.”

“Đi cùng tôi? Ngài không cần thiết phải làm vậy. Tôi có thể tự làm việc này.”

“Cô là thư ký hợp đồng của tôi. Nhiệm vụ của cô là tìm thông tin, nhiệm vụ của tôi là đảm bảo cô không bị tổn hại. Hơn nữa,” anh nói, ánh mắt anh tối đi, “tôi muốn tự mình đối diện với những ký ức đó. Kiều Anh là người duy nhất có thể nói với tôi những gì đã xảy ra.”

Anh nhìn cô bằng một ánh mắt không thể từ chối. “Tối nay, bảy giờ. Tôi sẽ đón cô tại căn hộ của cô.”

5. Khám Phá Quá Khứ

Đúng bảy giờ tối, Minh Viễn xuất hiện ở căn hộ cũ kỹ của Nguyệt Linh. Anh mặc áo khoác da đen, quần jeans, vẻ ngoài bớt đi sự trang trọng của Tổng tài, nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng nguy hiểm.

Nguyệt Linh lên xe, cô cố gắng giữ khoảng cách. Minh Viễn cảm nhận được sự căng thẳng của cô.

“Sự việc ở phòng họp có khiến cô khó chịu không?” anh hỏi, không nhìn cô.

“Tôi biết đó là một phần của ‘hợp đồng’,” cô đáp. “Nhưng tôi không phải là tài sản của ngài, Tổng giám đốc. Tôi là người có năng lực, và tôi chỉ đang cố gắng trả nợ.”

“Nguyệt Linh,” anh nói, lần này anh quay sang cô, “cô không nợ ai ngoài tôi. Và trong mắt thế giới, cô đã là của tôi. Hãy chấp nhận điều đó, nó sẽ khiến cuộc sống của cô dễ dàng hơn. Nếu cô muốn trả nợ nhanh, chỉ cần hoàn thành hợp đồng này.”

Chiếc xe dừng lại trước một khu nhà tập thể cũ kỹ, đèn đường mờ ảo và vắng vẻ. Nguyệt Linh và Minh Viễn bước xuống, không khí nơi đây hoàn toàn đối lập với dinh thự sang trọng đêm qua.

Căn hộ số 401, nơi Kiều Anh từng ở, đã bị khóa. Họ tìm thấy một bà lão hàng xóm đang ngồi trước hiên nhà.

Nguyệt Linh, với sự dịu dàng và khéo léo vốn có, bắt chuyện với bà lão.

“Cô Kiều Anh đã dọn đi lâu chưa, thưa bà? Chúng tôi là bạn thân của cô ấy.”

Bà lão thở dài. “Kiều Anh tội nghiệp, dọn đi cũng gần bảy năm rồi. Cô ấy bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị. Sau khi bán hết đồ đạc, cô ấy phải chuyển về quê với người thân.”

Nguyệt Linh cảm thấy hụt hẫng. “Bán hết đồ đạc? Bà có biết cô ấy có bán một chiếc hộp nhạc cũ không?”

“Hộp nhạc? À, có chứ. Cô ấy rất trân trọng nó, lúc nào cũng ôm khư khư. Nhưng rồi phải bán nó để lấy tiền chữa bệnh. Cô ấy đã khóc rất nhiều khi bán nó cho cửa hàng đồ cũ dưới phố.”

Minh Viễn đứng đó, im lặng. Anh nghe thấy sự thật tàn khốc: chiếc hộp nhạc, kỷ vật cuối cùng của mẹ anh, đã được bán đi không phải vì sự lãng quên, mà vì sự tuyệt vọng của một cô gái nghèo khó.

Nguyệt Linh hỏi về quê quán của Kiều Anh. Bà lão nhớ mang máng một cái tên làng nhỏ ở miền Trung.

Khi họ rời khỏi khu tập thể, Minh Viễn trông hoàn toàn khác. Anh không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy. Khuôn mặt anh đượm buồn.

“Cô ấy đã giữ nó. Và cuối cùng phải bán nó để sống sót,” anh nói, giọng anh trầm khàn. “Tôi đã nghĩ nó bị vứt đi. Nhưng nó được trân trọng đến giây phút cuối cùng.”

“Ngài có muốn tìm Kiều Anh không?” Nguyệt Linh hỏi.

Minh Viễn lắc đầu. “Không. Không cần thiết. Sự thật này đã đủ. Chiếc hộp không bị lãng quên. Đó là điều duy nhất tôi cần biết.”

6. Rung Động Dưới Mưa

Họ trở lại chiếc xe. Trời bắt đầu mưa. Những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống kính xe, tạo nên một không gian riêng tư và ẩm ướt.

Minh Viễn đưa Nguyệt Linh trở về nhà. Khi xe dừng lại, Nguyệt Linh mở cửa định bước xuống, nhưng Minh Viễn đột ngột nắm lấy cổ tay cô.

“Chờ đã.”

Nguyệt Linh quay lại. Minh Viễn không nhìn cô, anh nhìn về phía trước, nơi ánh đèn đường mờ nhạt.

“Hôm nay, cô đã thấy một phần của quá khứ tôi. Đây là điều không có trong hợp đồng.”

“Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đào sâu.”

“Không,” anh nói, giọng anh mệt mỏi. “Cô đã giúp tôi. Lần đầu tiên sau mười lăm năm, tôi biết được sự thật. Tôi đã tìm kiếm chiếc hộp này trong suốt mười năm, nhưng luôn thất bại.”

Anh quay sang cô. Trong ánh đèn mờ, khuôn mặt anh trở nên dịu dàng đến đáng sợ. “Cảm ơn cô, Nguyệt Linh.”

Cô không biết phải nói gì. Cô đã quá quen với sự lạnh lùng của anh. Lời cảm ơn chân thành này khiến cô bối rối.

Minh Viễn vẫn nắm lấy cổ tay cô, ngón cái anh nhẹ nhàng xoa lên da cô. Khoảng cách giữa họ dường như tan biến. Giây phút đó, anh không còn là Lục Minh Viễn Tổng tài, và cô không còn là Trần Nguyệt Linh Thư ký hợp đồng. Họ chỉ là hai người cô đơn đang chia sẻ một khoảnh khắc yếu lòng.

“Thế giới này luôn tàn nhẫn,” Minh Viễn nói, giọng anh trầm ấm. “Cũng giống như việc cô phải gánh nợ để cứu anh trai. Cô đã làm những việc không muốn làm, và tôi cũng vậy. Tôi mua cô, không phải vì tôi muốn, mà vì tôi cần một vỏ bọc để bảo vệ những điều tôi không muốn mất.”

“Ngài sợ điều gì?” Nguyệt Linh hỏi, gần như thì thầm.

Anh im lặng, rồi nhếch mép cười, nụ cười nửa vời và đau khổ. “Sợ rằng một ngày nào đó, tôi sẽ không thể kiểm soát được mình nữa. Sợ rằng tôi sẽ bắt đầu tin tưởng.”

Anh buông tay cô ra, như thể sợ hãi hơi ấm từ da thịt cô.

“Vào đi,” anh ra lệnh, giọng nói trở lại lạnh lùng. “Và nhớ, tất cả chỉ là công việc.”

Nguyệt Linh bước ra khỏi xe, đi dưới mưa, bước vào căn hộ của mình. Cô đứng bên cửa sổ, nhìn thấy chiếc Maybach của Minh Viễn vẫn đậu đó cho đến khi cô bật đèn. Chỉ khi thấy ánh đèn sáng, chiếc xe mới từ từ lăn bánh và khuất xa.

Nguyệt Linh chạm tay lên cổ tay mình, nơi anh vừa chạm vào. Lời nói của anh, sự bảo vệ công khai ở văn phòng, và cái chạm tay dưới mưa. Mọi thứ đều mâu thuẫn. Anh nói cô là công cụ, là tài sản. Nhưng anh lại lo lắng cho sự an toàn của cô, chia sẻ quá khứ của anh và cảnh báo cô về sự nguy hiểm của lòng tin.

Cô nhận ra rằng, trò chơi này đã không còn là cuộc đối đầu giữa chủ nợ và con nợ. Cô đã thấy vết nứt trong lớp băng của Lục Minh Viễn. Và cô biết, chính cô cũng đang bắt đầu rung động trước người đàn ông lạnh lùng và cô đơn này.

Sự rung động này chính là mối nguy hiểm lớn nhất đối với hợp đồng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×