hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 4: Lửa Gần Rơm – Chuyến Đi Hong Kong và Giới Hạn Tình Cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Xiềng Xích Công Khai

Sự việc tại phòng họp với Kiều Khanh đã định vị Trần Nguyệt Linh theo một cách không thể thay đổi: cô là tài sản dưới sự bảo hộ và kiểm soát tuyệt đối của Lục Minh Viễn. Sau khi chiếc hộp nhạc được làm sáng tỏ, mọi thứ quay trở lại quỹ đạo khắc nghiệt của công việc, nhưng kèm theo một sự thay đổi tinh tế trong mối quan hệ của họ.

Minh Viễn không còn chỉ đơn thuần ra lệnh. Anh quan sát cô. Sự hiện diện của anh trong văn phòng lúc nào cũng giống như một cái lồng vô hình, và Nguyệt Linh luôn cảm thấy ánh mắt sắc lạnh của anh dõi theo từ văn phòng bên cạnh, ngay cả khi cửa đã đóng.

Vào một buổi sáng, Minh Viễn triệu tập toàn bộ ban quản lý. Nguyệt Linh đứng bên cạnh anh, chuyên nghiệp và bình tĩnh. Minh Viễn chỉ nói một câu, nhưng lời nói đó có sức nặng ngàn cân, nhằm chấm dứt mọi tin đồn và sự tò mò trong nội bộ.

“Sắp tới, A&V sẽ xúc tiến thương vụ mua lại tập đoàn Quản lý Tài sản B&G tại Hong Kong. Đây là thương vụ quan trọng nhất năm. Cô Trần Nguyệt Linh sẽ là người phụ trách toàn bộ hồ sơ phân tích rủi ro tài chính và hậu cần cho chuyến công tác này.”

Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt từng người quản lý cấp cao. “Sự nghiệp của cô Trần được tôi bảo đảm. Mọi nghi ngờ hay thách thức đối với vị trí của cô ấy sẽ được xem là hành động chống lại quyết định của Tổng giám đốc. Cô ấy không chỉ là thư ký mà còn là người phụ nữ của tôi. Tôi hy vọng sự chuyên nghiệp sẽ thắng thế.”

Lời tuyên bố này không phải là một lời yêu. Đó là một xiềng xích công khai. Nó khẳng định Nguyệt Linh không còn là đối tượng bàn tán nữa, mà đã trở thành một biểu tượng quyền lực của Minh Viễn.

Sau cuộc họp, Nguyệt Linh nhận được một cú điện thoại từ Cô Lý, người vẫn giữ thái độ trung lập nhưng không ngừng cảnh báo.

“Cô Nguyệt Linh, cô đã hoàn thành nhiệm vụ chiếc hộp nhạc, và giờ cô đã có được lòng tin (hay nói đúng hơn là sự kiểm soát) của cậu chủ. Nhưng hãy cẩn thận. Lục Minh Viễn là người không bao giờ tin vào sự lãng mạn. Anh ta bảo vệ cô như bảo vệ tài sản, vì anh ta đã đầu tư mười tỷ vào cô. Cậu chủ càng công khai vị thế của cô, cô càng bị trói buộc chặt hơn. Đừng bao giờ nhầm lẫn sự bảo vệ của anh ta với tình cảm cá nhân. Lửa đã gần rơm rồi, cô gái ạ, nhưng rơm của cô không được phép cháy.”

Lời cảnh báo của Cô Lý như một gáo nước lạnh tạt vào Nguyệt Linh. Cô biết mình cần phải giữ cái đầu lạnh. Cô cần tiền để trả nợ. Cô không được phép chệch hướng.

2. Chuyến Công Tác Hong Kong: Cận Kề Nguy Hiểm

Nhiệm vụ tại Hong Kong là một bước ngoặt. Đây là lần đầu tiên Nguyệt Linh đi công tác nước ngoài cùng Minh Viễn. Mục tiêu của chuyến đi là hoàn tất các cuộc đàm phán cuối cùng để mua lại B&G, một công ty đang gặp khủng hoảng nhưng sở hữu mạng lưới khách hàng cao cấp tại châu Á.

Vì tính chất bảo mật của thương vụ và sự cần thiết phải có mặt 24/7, Minh Viễn yêu cầu Nguyệt Linh phải ở cùng một khu khách sạn cao cấp (penthouse suite) với anh.

“Để tiết kiệm thời gian và đảm bảo an ninh thông tin,” anh giải thích một cách khô khan, không hề có ý tán tỉnh. “Phòng làm việc phụ của cô sẽ ở ngay cạnh phòng ngủ chính của tôi. Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra, cô phải có mặt trong vòng năm giây.”

Nguyệt Linh cảm thấy lưỡi mình khô khốc. Căn hộ cao cấp có hai phòng ngủ, nhưng việc họ phải chia sẻ không gian chung, phòng khách, phòng ăn và khu vực làm việc trong một tuần là một thách thức lớn đối với những rung động vừa chớm nở trong lòng cô.

Tại sân bay, Minh Viễn xử lý mọi thứ với sự lạnh lùng và hiệu quả thường thấy. Anh không cho phép sự chậm trễ hay bất kỳ sơ suất nào. Nguyệt Linh, với vai trò thư ký và cố vấn tài chính, xử lý các giấy tờ và lịch trình một cách hoàn hảo.

Trên máy bay riêng, họ ngồi đối diện nhau. Minh Viễn đọc tài liệu, thỉnh thoảng ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, khiến cô cảm thấy như đang bị soi xét dưới kính hiển vi.

“Tôi đã thấy bảng phân tích của cô về cấu trúc nợ của B&G. Cô đã tìm ra kẽ hở mà đội ngũ pháp lý của tôi đã bỏ qua,” Minh Viễn đột ngột lên tiếng.

Nguyệt Linh ngước lên. “Vâng, thưa ngài. Giám đốc điều hành B&G đang cố gắng che giấu một quỹ ủy thác riêng tư ở Quần đảo Cayman. Nếu chúng ta có thể chứng minh quỹ đó có nguồn gốc từ B&G, chúng ta sẽ có lợi thế tuyệt đối trong đàm phán.”

“Chính xác. Cô đã cho tôi một vũ khí mới. Tôi sẽ tăng tiền thưởng cho cô sau khi thương vụ kết thúc thành công. Hãy giữ cái đầu lạnh và chuyên nghiệp như thế này.”

Lời khen ngợi của anh, tuy mang tính chất giao dịch, lại là một sự công nhận có giá trị hơn bất kỳ lời hoa mỹ nào. Nó làm dịu đi cảm giác bị sở hữu, thay thế bằng sự tôn trọng dành cho năng lực.

3. Đêm Dạ Tiệc và Vai Diễn Cực Đoan

Hong Kong rực rỡ dưới ánh đèn. Nhiệm vụ đầu tiên là tham dự một buổi dạ tiệc chiêu đãi do Ngài Frederick Chen, Tổng giám đốc B&G, tổ chức. Đây là cơ hội để Minh Viễn thể hiện quyền lực và sự ổn định cá nhân, gửi đi thông điệp rằng anh không chỉ là một nhà tài phiệt tham lam, mà còn là một quý ông có cuộc sống cá nhân viên mãn.

Nguyệt Linh mặc một chiếc váy dạ hội đen xẻ tà, được lựa chọn bởi stylist của Minh Viễn. Chiếc váy tôn lên vẻ đẹp sắc sảo và vóc dáng hoàn hảo của cô. Khi cô bước ra, Minh Viễn đang chờ ở phòng khách.

Anh mặc tuxedo đen, trông uy quyền và vô cùng cuốn hút. Anh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân.

“Tuyệt vời. Cô Trần, cô đã sẵn sàng cho vai diễn tối nay chưa?”

“Sẵn sàng, thưa ngài.”

Minh Viễn đưa tay ra. Nguyệt Linh đặt tay vào tay anh. Ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, Nguyệt Linh lập tức chuyển sang chế độ “người yêu”. Cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ, và siết nhẹ cánh tay anh.

Trong suốt buổi tiệc, họ là tâm điểm chú ý. Minh Viễn giới thiệu cô bằng giọng điệu đầy chủ quyền, nhấn mạnh sự “tận tâm” và “quan trọng” của cô đối với anh.

Khi Ngài Chen cố gắng tách Minh Viễn ra để nói chuyện riêng, Nguyệt Linh biết cô phải can thiệp. Cô nhẹ nhàng chạm vào eo Minh Viễn, ghé sát vào tai anh, tạo ra một cử chỉ thân mật đến mức công khai.

“Anh yêu,” cô thì thầm bằng tiếng Anh, giả vờ quan tâm đến một ly rượu sâm panh. “Em muốn uống thử loại rượu này. Anh đưa em đi cùng được không? Em không muốn xa anh một giây nào.”

Hơi thở ấm nóng của cô phả vào tai anh. Cô có thể ngửi thấy mùi hương gỗ đàn hương và bạc hà thoang thoảng từ cổ anh. Sự gần gũi này vượt quá giới hạn an toàn của họ.

Minh Viễn cứng đờ người trong giây lát. Anh lập tức hiểu ý cô. Đó là một cảnh báo: không được phép nói chuyện kinh doanh một mình với đối thủ.

Anh mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, chỉ dành cho cô. Anh quay sang Ngài Chen, ánh mắt sắc bén nhưng thái độ lại rất ôn hòa. “Xin lỗi Ngài Chen. Vị hôn thê của tôi rất trẻ con. Chúng ta sẽ tiếp tục việc này vào ngày mai. Cô ấy có thể trở nên rất khó chịu nếu tôi bỏ cô ấy một mình.”

Anh nắm chặt tay Nguyệt Linh, kéo cô đi. Cái nắm tay đó không còn là cử chỉ giả tạo. Nó là sự cảnh báo và công nhận. Anh đang cảnh báo cô đã đi quá xa, nhưng lại công nhận sự thông minh của cô.

Họ tìm một góc khuất hơn. Nguyệt Linh định rút tay về, nhưng Minh Viễn nắm chặt hơn.

“Vai diễn hoàn hảo. Cô đã cứu tôi khỏi một cái bẫy nhỏ. Cảm ơn cô,” anh thì thầm, giọng anh trầm khàn.

“Chỉ là công việc, Tổng giám đốc. Ngài Chen đang cố gắng dò xét ý định của ngài.”

“Cô làm rất tốt. Nhưng đừng làm điều đó nữa,” anh nói, siết tay cô. “Cử chỉ đó quá… chân thật. Tôi không muốn người ta nghĩ tôi đã bị cô hoàn toàn chinh phục.”

Nguyệt Linh nhìn anh, tim cô đập thình thịch. Cô cảm thấy sự xúc phạm và sự phấn khích cùng lúc. “Tôi chỉ làm theo yêu cầu. Nếu ngài muốn vai diễn thuyết phục, cần phải có sự chân thật.”

Anh buông tay cô ra, ánh mắt anh tối sầm. Lửa gần rơm. Cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ đang tăng lên.

4. Đêm Không Ngủ Trong Phòng Penthouse

Họ trở về căn penthouse sang trọng vào lúc nửa đêm. Căn hộ rộng lớn với cửa sổ kính từ sàn đến trần nhìn ra đường chân trời Hong Kong lấp lánh. Không gian này, mặc dù xa hoa, lại khiến Nguyệt Linh cảm thấy bị giam hãm.

Nguyệt Linh đi thẳng vào phòng làm việc phụ. Cô cần hoàn thiện bản phân tích quỹ ủy thác trước cuộc họp sáng mai. Cô ngồi vào bàn, nhưng cô không thể tập trung. Hơi ấm từ cái chạm tay của Minh Viễn, lời thì thầm thân mật của cô trong buổi tiệc, tất cả đang chạy đua trong tâm trí cô.

Khoảng hai giờ sáng, cô nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ chính.

Minh Viễn bước ra. Anh mặc áo choàng tắm lụa đen, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, để lộ cơ thể cường tráng. Anh đi thẳng đến tủ rượu, rót một ly whisky.

Anh thấy cô vẫn đang làm việc, màn hình máy tính phản chiếu ánh sáng lên khuôn mặt cô.

“Sao cô còn chưa ngủ?” anh hỏi, giọng anh trầm và nhẹ hơn bình thường.

“Tôi cần hoàn thiện phần phân tích này. Sáng mai chúng ta cần sẵn sàng để đàm phán một cách hiệu quả.”

Minh Viễn tiến đến sofa, ngồi xuống, nhìn ra thành phố. “Nguyệt Linh, cô có bao giờ cảm thấy mệt mỏi với trách nhiệm chưa?”

Nguyệt Linh ngạc nhiên. Đây là lần thứ hai anh mở lòng về một chủ đề cá nhân, không hề liên quan đến công việc.

“Có, thưa ngài. Khi tôi gánh món nợ của anh trai, tôi cảm thấy như đang sống trong một cái hố không đáy. Nhưng tôi biết, nếu tôi ngừng chịu trách nhiệm, mọi thứ sẽ sụp đổ. Nên tôi phải tiếp tục.”

Minh Viễn nhấp một ngụm rượu. “Trách nhiệm của tôi lớn hơn một con số. Đó là mạng sống của hàng ngàn nhân viên, số phận của một tập đoàn trị giá hàng tỷ đô la. Tôi không được phép sai lầm. Dù chỉ một chút.”

Anh quay sang cô. “Tôi luôn phải là người lạnh lùng nhất, sắc bén nhất. Tôi phải đóng vai một ‘vị vua’ không cảm xúc. Nhưng đôi khi, tôi chỉ muốn được là chính mình, Lục Minh Viễn.”

Nguyệt Linh đặt tay lên bàn, cô cảm thấy lòng trắc ẩn dâng lên. Cô thấy sự cô đơn của anh, nó lớn hơn cả sự cô đơn của cô.

“Ngài Lục,” cô nói nhẹ nhàng. “Ngài không cần phải mạnh mẽ mọi lúc. Ngài có thể tin tưởng vào bản thân ngài, và vào những người ngài đã chọn.”

“Tôi không thể tin tưởng,” anh lặp lại, đôi mắt anh tối sầm. “Lòng tin là điểm yếu. Nó là thứ đã lấy mẹ tôi đi. Sau khi bà mất, tôi bị đưa đi, và thế giới của tôi sụp đổ. Sau đó tôi nhận ra, chỉ có kiểm soát mới là sự an toàn duy nhất.”

Anh đứng dậy, tiến đến chỗ Nguyệt Linh. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình của cô, giả vờ kiểm tra công việc, nhưng hơi thở anh lại phả vào đỉnh đầu cô.

“Bản phân tích rất tốt. Cô có thể nghỉ ngơi.”

Anh đặt ly rượu xuống bàn. Anh không đi. Anh vẫn đứng đó, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. Nguyệt Linh ngước lên, ánh mắt họ giao nhau. Cô thấy sự giằng xé trong đôi mắt anh: sự lạnh lùng của lý trí và ngọn lửa của khao khát.

Bàn tay anh từ từ đưa lên. Nguyệt Linh nín thở. Cô biết, nếu anh chạm vào cô, cô sẽ không thể lùi lại. Ranh giới mong manh cuối cùng sắp bị phá vỡ.

Anh chạm ngón tay vào một lọn tóc rủ xuống trán cô, nhẹ nhàng vén nó ra sau tai. Cử chỉ ấy vừa ân cần, vừa đầy chủ quyền.

“Cô thật sự rất xinh đẹp, Nguyệt Linh. Trong chiếc váy đó, cô không khác gì một Nữ hoàng. Điều đó khiến tôi… mất cảnh giác.”

Nguyệt Linh cảm thấy má mình nóng bừng. “Tổng giám đốc…”

Anh rụt tay lại như bị bỏng, khuôn mặt anh trở nên sắc lạnh ngay lập tức, như thể anh vừa bị một dòng điện giật. Anh quay lưng lại, bước nhanh về phía phòng ngủ.

“Ngủ đi. Đừng quên hợp đồng. Đây là chuyến công tác. Không phải kỳ nghỉ.”

Cánh cửa phòng ngủ đóng lại, để lại Nguyệt Linh trong bóng tối. Cô chạm tay lên tai, nơi anh vừa chạm vào. Cô biết, anh đã tự kéo mình ra khỏi bờ vực.

Lục Minh Viễn đang chiến đấu với chính mình. Và Nguyệt Linh nhận ra, cuộc chiến đó còn khốc liệt hơn cả thương vụ mua bán B&G. Cô đã vô tình trở thành một phần của cuộc chiến này. Cô đang bước trên dây, giữa mười tỷ đồng nợ nần và sự rung động không được phép.

Cô không biết nên vui vì đã thấy được phần nhân tính của anh, hay nên sợ hãi vì cô đang dần rơi vào cái bẫy cảm xúc mà anh đã cảnh báo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×