hợp đồng bí mật: nữ thư ký và tổng tài lạnh lùng

Chương 5: Hợp Đồng Hoàn Hảo và Chiếc Nhẫn Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Cuộc Đàm Phán Quyết Định

Buổi sáng sau đêm không ngủ, không khí trong căn penthouse đặc quánh sự căng thẳng. Lục Minh Viễn xuất hiện, hoàn toàn là một Tổng giám đốc lạnh lùng. Áo vest đen, cà vạt chỉnh tề, anh không để lại bất kỳ dấu vết nào của sự yếu đuối hay giằng xé mà Nguyệt Linh đã thấy đêm qua.

Nguyệt Linh cũng đeo chiếc mặt nạ chuyên nghiệp lên mặt. Cô biết, trong phòng họp, không có chỗ cho cảm xúc.

Họ gặp gỡ Ngài Frederick Chen tại văn phòng chính của B&G. Cuộc đàm phán kéo dài suốt tám giờ, đầy rẫy những màn đấu trí cân não. Ban đầu, Ngài Chen tự tin với mức giá cao ngất ngưởng, nhưng Minh Viễn chờ đợi thời cơ.

Khi đồng hồ điểm bốn giờ chiều, Minh Viễn ra hiệu cho Nguyệt Linh. Cô lướt qua hồ sơ, đưa cho anh một tập tài liệu đã được đánh dấu đỏ.

Minh Viễn mở tập tài liệu, ánh mắt anh như lưỡi dao sắc bén cắt vào Ngài Chen.

“Ngài Chen,” giọng Minh Viễn trầm và dứt khoát. “Chúng ta có thể dừng trò chơi này lại. Tôi biết Ngài đang cố gắng đẩy giá trị công ty lên cao bằng cách giấu nhẹm quỹ ủy thác Golden Bridge tại Quần đảo Cayman.”

Ngài Chen tái mặt. Ông ta lắp bắp: “Tôi không hiểu ngài đang nói gì.”

“Cô Trần Nguyệt Linh đã dành cả đêm để xâu chuỗi các giao dịch ngầm của B&G. Quỹ Golden Bridge, trị giá 150 triệu đô la, là tài sản của B&G, được tạo ra để né tránh thuế và trách nhiệm pháp lý sắp tới. Nếu thương vụ này thất bại, tôi sẽ chuyển giao hồ sơ này cho cơ quan quản lý tài chính Hong Kong và Ngài sẽ đối mặt với một bản án tài chính nghiêm trọng, thậm chí là tội hình sự. Ngài có ba giây để quyết định: bán với giá chúng tôi đề xuất, bao gồm cả quỹ ủy thác đó, hoặc mất tất cả.”

Nguyệt Linh đứng bên cạnh, bình tĩnh đến đáng sợ. Cô biết sự nghiệp của mình đang bị đặt cược vào khoảnh khắc này.

Ngài Chen sụp đổ. Ông ta hiểu rõ Minh Viễn không hề đùa. Cuối cùng, ông ta gật đầu trong sự tuyệt vọng.

Thương vụ hoàn tất. A&V mua lại B&G với mức giá rẻ hơn thị trường 20%, giành được toàn bộ mạng lưới khách hàng béo bở.

2. Sự Công Nhận và Phần Thưởng

Ngay khi trở về căn penthouse, Nguyệt Linh cảm thấy toàn thân rã rời. Cô đã thức gần 40 giờ.

Minh Viễn đang đứng bên cửa sổ, nhìn xuống Hong Kong, tay cầm ly rượu whisky.

“Thành công rực rỡ,” anh nói, không quay đầu lại. “Hợp đồng hoàn hảo. Cô Trần, cô là một chuyên gia đàm phán tài chính bẩm sinh.”

“Cảm ơn ngài,” Nguyệt Linh trả lời, giọng cô hơi khàn.

Anh quay lại, nâng ly. “Nâng ly cho cô. Sự thông minh của cô đã tiết kiệm cho A&V gần 300 triệu đô la. Giá trị mà cô mang lại đã vượt xa con số mười tỷ đồng nợ nần của cô.”

Minh Viễn đặt ly rượu xuống và tiến lại gần cô.

“Sáng mai, khi chúng ta trở về, cô sẽ nhận được khoản thanh toán đầu tiên. Một phần lương cơ bản và toàn bộ tiền thưởng thương vụ: Năm mươi tỷ đồng.”

Nguyệt Linh choáng váng. Năm mươi tỷ? Con số đó lớn hơn tất cả những gì cô từng mơ ước, và nó đủ để xóa sổ toàn bộ món nợ mười tỷ của cô và còn dư lại một khoản khổng lồ.

“Tổng giám đốc… Số tiền đó…”

“Đừng lãng phí thời gian để bày tỏ lòng biết ơn,” anh cắt ngang, giọng anh lại mang tính chủ quyền. “Đây là giá trị của cô. Tôi không bao giờ đánh giá thấp tài sản của tôi. Với số tiền đó, cô có thể trả hết nợ và rời đi bất cứ lúc nào cô muốn.”

Cô nên vui mừng, nhưng một cảm giác trống rỗng lại dâng lên. Cô có thể tự do. Cô có thể đi. Nhưng cô lại không muốn.

“Nếu tôi rời đi, ngài sẽ tìm một thư ký mới để đóng vai trò ‘người phụ nữ của ngài’ sao?”

Minh Viễn cười khẩy. “Không cần thiết. Vai diễn của cô đã khắc sâu vào tâm trí công chúng. Cô đã hoàn thành xuất sắc vai diễn, Nguyệt Linh.”

Anh dừng lại, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽng và đầy quyền lực.

“Nhưng có một vấn đề. Với sự công khai và thành công này, vai diễn của cô đã trở nên quá quan trọng để kết thúc. Nếu cô rời đi ngay bây giờ, tin đồn sẽ làm lung lay cổ phiếu của A&V. Tôi không chấp nhận rủi ro đó.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đây là yêu cầu khó khăn nhất.

“Cô có một món nợ mới phải trả. Không phải bằng tiền, mà bằng thời gian. Tôi cần cô ở lại thêm ít nhất hai năm, tiếp tục vai diễn này, nhưng ở một cấp độ cao hơn.”

3. Yêu Cầu Gây Sốc: Đính Hôn Giả

Họ trở về Việt Nam vào chiều hôm sau. Vừa bước chân xuống sân bay, họ đã bị giới truyền thông vây kín. Tin tức về vụ mua lại B&G đã làm rúng động thị trường. Mọi ống kính đều hướng về Nguyệt Linh và Minh Viễn.

Vào buổi tối, sau khi Nguyệt Linh nhận được thông báo chuyển khoản ngân hàng, một con số chín chữ số khiến cô run rẩy, Minh Viễn gọi cô vào văn phòng. Cô Lý đang đứng cạnh anh.

“Nguyệt Linh, chúc mừng cô. Cô đã chính thức trả hết nợ. Cô đã tự do,” Cô Lý nói, nhưng ánh mắt bà lại chất chứa nỗi buồn.

“Cảm ơn Tổng giám đốc Lục, và cảm ơn Cô Lý.” Nguyệt Linh cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi.

Minh Viễn lướt qua một tập tài liệu trên bàn. “Tự do là một ảo ảnh. Nhất là đối với tôi. Và giờ, đối với cô.”

Anh đẩy một hộp nhung màu xanh đậm về phía cô.

“Cô sẽ chuẩn bị cho sự kiện vào cuối tuần tới. Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc đính hôn công khai lớn nhất từ trước đến nay. Cô sẽ đóng vai vị hôn thê của tôi.”

Nguyệt Linh nhìn chiếc hộp. Cô không dám chạm vào. “Đính hôn giả? Tổng giám đốc, tôi đã hoàn thành vai trò ‘người phụ nữ’ của ngài.”

“Vai trò đó đã được nâng cấp. Cô là tài sản có giá trị nhất của tôi. Để bảo vệ giá trị đó, tôi cần ràng buộc cô một cách không thể hủy ngang. Mối quan hệ đính hôn sẽ là một lá chắn hoàn hảo cho cả hai.”

Minh Viễn mở chiếc hộp ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương solitaire, viên kim cương lớn đến mức gần như vô thực. Nó lấp lánh như một ngôi sao băng lạnh giá, đẹp đẽ và nguy hiểm.

“Thời gian đính hôn là hai năm. Sau đó, chúng ta sẽ tuyên bố hủy hôn do ‘bất đồng quan điểm’ và cô sẽ nhận được một khoản bồi thường hậu hĩnh khác. Trong hai năm, cô sẽ có tất cả quyền lợi của vợ chưa cưới tôi, đồng nghĩa với quyền lực tuyệt đối tại A&V. Và không ai có thể làm hại cô.”

Anh nhìn cô, ánh mắt không hề có sự dịu dàng. “Cô Trần, cô có thể trả nợ bằng tiền, nhưng cô không thể trả lại giá trị mà cô đã tạo ra cho tôi. Đây là hợp đồng mới: Hợp đồng Đính Hôn Giả.”

Nguyệt Linh cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang siết chặt trái tim cô. Cô đã trả hết nợ, nhưng giờ cô lại bị trói buộc bằng một chiếc nhẫn trị giá triệu đô la và một lời hứa dối trá.

Cô biết Minh Viễn đã tính toán mọi nước cờ. Anh đã cho cô tự do về tài chính, nhưng lại trói buộc cô vào mạng lưới quyền lực của anh. Nếu cô từ chối, anh có thể tung tin đồn về việc cô rời đi vì gian lận trong thương vụ B&G, hủy hoại danh tiếng của cô.

Cô đưa tay ra, chạm nhẹ vào chiếc nhẫn lạnh lẽo. “Điều kiện của tôi là gì?”

“Điều kiện của cô?” Minh Viễn nhướn mày.

“Vâng. Tôi đã có tiền. Tôi cần quyền lực để bảo vệ nó. Tôi muốn một ghế trong Ban Giám đốc quản lý rủi ro, không chỉ là một thư ký. Tôi sẽ không làm ‘vị hôn thê’ hời hợt. Tôi phải là một cố vấn chiến lược có tiếng nói.”

Minh Viễn im lặng. Anh nhìn Nguyệt Linh, ánh mắt anh lần đầu tiên lộ ra sự thán phục không thể che giấu. Cô không còn là một cô gái nghèo đang cầu xin sự giúp đỡ. Cô là một đối tác đàm phán ngang hàng.

Anh mỉm cười, nụ cười chiến thắng của kẻ săn mồi.

“Thỏa thuận. Chào mừng cô, Nguyệt Linh, đến với cuộc chơi của tôi.”

Anh cầm chiếc nhẫn lên. Nguyệt Linh đưa bàn tay phải ra. Anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Khoảnh khắc chiếc nhẫn chạm vào da cô, Nguyệt Linh cảm thấy một sự rung động mạnh mẽ.

Chiếc nhẫn định mệnh đã siết chặt họ lại với nhau, không phải bằng tình yêu, mà bằng hợp đồng, quyền lực và một sự hấp dẫn nguy hiểm.

4. Cuộc Đối Thoại Với Cô Lý

Sau khi Minh Viễn rời đi, Nguyệt Linh nhìn Cô Lý.

“Cô Lý, bà đã biết trước điều này.”

Cô Lý thở dài, vẻ mặt bà hiện rõ sự mệt mỏi. “Tôi đã cảnh báo cô. Anh ta không bao giờ để tài sản quý giá nhất của mình thoát khỏi tầm tay. Cô đã tự trả hết nợ, nhưng giờ cô phải trả bằng tâm hồn mình.”

“Sao bà lại giúp anh ta?”

“Tôi không giúp anh ta. Tôi đang làm công việc của mình: bảo vệ Lục gia và Lục Minh Viễn khỏi chính anh ta. Anh ta cần một người phụ nữ mạnh mẽ, thông minh, và không dễ dàng bị mua chuộc như cô để giữ anh ta trên mặt đất. Cô là người duy nhất đã đấu trí với anh ta mà không bị hủy hoại.”

Cô Lý nhìn vào chiếc nhẫn trên tay Nguyệt Linh.

“Hãy nhớ. Chiếc nhẫn này không phải là lời hứa hôn nhân. Nó là chiếc còng tay vàng. Nhưng nó cũng là chìa khóa mở ra mọi cánh cửa. Hãy tận dụng hai năm này. Giữ cái đầu lạnh, Nguyệt Linh. Lục Minh Viễn không biết yêu, anh ta chỉ biết kiểm soát.”

Nguyệt Linh siết chặt bàn tay, cảm nhận sự lạnh lẽo của kim cương. Cô đã có mọi thứ cô từng muốn, nhưng lại mất đi sự tự do trọn vẹn. Cô đã trở thành Vị hôn thê giả của Lục Minh Viễn.

Cuộc chơi đã chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×