Ánh đèn neon từ một quán bar sang trọng rọi xuống con hẻm tối ẩm ướt, làm nổi bật gương mặt tái nhợt vì đói của Lâm An Chi. Cô nắm chặt chiếc phong bì đựng tiền lương ít ỏi – số tiền chỉ đủ trả tiền thuốc cho mẹ trong hai tuần tới. Trong thành phố hoa lệ này, An Chi là một hạt bụi; một sinh viên năm ba ngành Kinh tế, sống dựa vào ba công việc làm thêm và những bữa ăn tạm bợ.
Hôm nay là ngày cuối cùng cô có thể gồng gánh. Bệnh tình của mẹ trở nặng, và số tiền cô cần đã vượt xa khả năng của một cô gái chưa tốt nghiệp. Cô ngước nhìn tấm biển quảng cáo đèn LED khổng lồ, nơi hình ảnh một người đàn ông – Kiều Mặc – được phóng đại đầy uy quyền. Anh ta là Tổng Giám đốc của Tập đoàn K-Group, một đế chế công nghệ và tài chính bí ẩn, được mệnh danh là "Vua Cấm Dục" của giới thương trường, bởi chưa ai từng thấy anh ta có một mối quan hệ công khai nào.
"Nếu có thể bán đi cả linh hồn..." An Chi lẩm bẩm, bàn tay run rẩy chạm vào điện thoại di động. Cô đã gửi đi hàng chục lá đơn xin vay tiền, xin trợ cấp, và cuối cùng, một email điên rồ đến hòm thư của một nhân vật bí ẩn mà cô tìm thấy trên diễn đàn ngầm. Người đó chuyên môi giới cho những "thỏa thuận đặc biệt" với giới siêu giàu.
Đúng 10 giờ tối, một chiếc Audi màu đen bóng loáng đỗ xịch trước cửa quán cà phê 24/7 mà cô đang làm thêm ca đêm. Cô gái môi giới bước vào, đeo khẩu trang và kính râm dù trời tối, kéo An Chi ra góc khuất.
“Đây là cơ hội duy nhất của cô, Lâm An Chi. Khách hàng của tôi là một người rất đặc biệt, rất khó tính, và rất rõ ràng về những gì anh ta muốn,” cô môi giới thì thầm, giọng lạnh như băng. “Tám mươi triệu đồng mỗi tháng, một căn hộ riêng tư. Đổi lại, cô phải tuân thủ mọi quy tắc của anh ấy.”
An Chi nuốt khan. “Quy tắc... thân mật...?”
Người môi giới khẽ cười nhạo báng. “Anh ấy không cần thứ đó, ít nhất là không phải từ cô. Khách hàng của tôi tìm kiếm một thứ... sạch sẽ. Cô chỉ cần làm bạn đồng hành, tham dự một vài buổi tiệc theo yêu cầu, và sống một cuộc sống đáng ngưỡng mộ để làm đẹp cho bộ sưu tập của anh ta. Không được yêu đương, không được ghen tuông, và đặc biệt...” Cô ta nghiêng người tới gần. “Tuyệt đối không được vượt qua giới hạn thân mật. Dù chỉ là một cái chạm tay.”
An Chi ngẩn người. Không tình dục? Cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất, nhưng điều kiện này lại khiến cô hoang mang. Nó nghe có vẻ quá dễ dàng, quá hào phóng.
“Nếu tôi vi phạm?”
“Hợp đồng chấm dứt ngay lập tức. Cô mất tất cả, và phải trả lại toàn bộ số tiền đã nhận. Ngay lập tức.”
Ánh mắt An Chi nhìn vào số tiền trợ cấp một lần được hứa hẹn – đủ để mẹ cô qua khỏi cơn nguy kịch. Cô cắn môi, đặt bút ký vào góc dưới cùng của bản hợp đồng được in trên giấy đen mờ.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên diễn ra tại tầng thượng của tòa nhà K-Group.
An Chi được đưa vào một căn phòng làm việc khổng lồ, bao bọc bởi những bức tường kính. Ánh đèn thành phố đêm trải dài dưới chân cô. Trong căn phòng sáng lấp lánh đó, một bóng lưng cao lớn đứng bên cửa sổ, tay cầm ly rượu vang đỏ.
Anh ta quay lại.
Đó chính là Kiều Mặc. Người đàn ông quyền lực nhất thành phố, Vua Cấm Dục.
An Chi cảm thấy khó thở. Kiều Mặc không cần phải nói lời nào, chỉ cần đứng đó, anh ta đã toát ra khí chất của một thợ săn ở đỉnh chuỗi thức ăn. Gương mặt anh ta hoàn hảo đến lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, gần như vô hồn.
“Lâm An Chi.” Giọng nói của anh trầm và vang, mang theo một lực ép vô hình. “Tôi đã xem hồ sơ của cô. Cô là một sự lựa chọn... hoàn hảo cho sự im lặng.”
An Chi cúi đầu. “Thưa Kiều Tổng, tôi sẽ tuân thủ mọi quy tắc.”
“Quy tắc?” Kiều Mặc nhếch môi, nụ cười đó không hề có sự ấm áp. Anh bước chậm rãi về phía cô. “Quy tắc đầu tiên của tôi không phải là những gì cô đã ký. Mà là…”
Anh ta đứng sát bên, hơi thở ấm nóng phả vào thái dương cô. An Chi căng thẳng đến mức không dám hít thở.
Kiều Mặc đưa tay ra, ngón tay thon dài, lạnh lẽo, khẽ lướt qua gò má cô.
Đó chỉ là một cái chạm nhẹ, thoáng qua, nhưng nó khiến toàn thân An Chi tê dại.
“... Luật duy nhất là tôi sẽ là người quyết định cái chạm nào được phép xảy ra, và cái chạm nào là sự vi phạm.” Kiều Mặc thu tay lại, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và xa cách hơn bao giờ hết.
Anh ta rút ra một chiếc chìa khóa thẻ bạc. “Kể từ giây phút này, cô là tài sản được bảo hộ của tôi. Căn hộ tầng 30. Cô sẽ sống ở đó. Tiền đã được chuyển vào tài khoản cô đã cung cấp.”
An Chi nhận lấy chiếc thẻ lạnh lẽo. Cô biết, số tiền ấy đã cứu được mẹ cô. Nhưng cái chạm tay vừa rồi của anh ta, một cái chạm giá trị triệu đô, lại khiến cô cảm thấy, có thứ gì đó vô giá đã bị đánh mất.
Cô ngước nhìn đôi mắt Kiều Mặc, nơi không có chút tình dục, mà chỉ có sự kiểm soát thuần túy.
Cái bẫy này... rốt cuộc là tiền bạc, hay là một sự tra tấn tâm lý tinh vi?