Chiếc xe riêng đưa đón dừng lại trước một trong những tòa nhà chọc trời đắt đỏ nhất thành phố. Lâm An Chi bước ra, cảm thấy như mình đang lạc vào một thế giới xa lạ. Thẻ khóa bạc đưa cô lên thẳng tầng 30.
Căn hộ rộng lớn và tối giản đến mức lạnh lẽo. Toàn bộ vách tường đối diện thành phố được làm bằng kính cường lực trong suốt, tạo cảm giác như cô đang lơ lửng giữa không trung. Nội thất chủ yếu là màu trắng, xám và đen, không có bất kỳ dấu hiệu cá nhân nào – giống như một phòng trưng bày hơn là một ngôi nhà.
An Chi đặt chiếc túi xách cũ kỹ xuống sàn đá cẩm thạch mát lạnh. Cô cảm thấy lạc lõng và bị áp đảo. Tiền đã vào tài khoản, mẹ đã được chuyển đến bệnh viện tốt nhất, nhưng cô không cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cảm thấy mình đã bị "mua đứt" và đặt trong một chiếc lồng kính sang trọng.
Cô bắt đầu khám phá căn hộ. Mọi thứ đều tự động hóa hoàn toàn. Trong phòng ngủ chính, có một chiếc tủ quần áo được thiết kế riêng với đầy đủ trang phục, phụ kiện đắt tiền, và thậm chí cả mỹ phẩm. Tất cả đều là kích cỡ và phong cách cô thích, như thể có ai đó đã nghiên cứu cô rất kỹ.
Sự chu đáo này không mang lại cảm giác quan tâm, mà là cảm giác bị giám sát.
An Chi cố gắng mở laptop để kiểm tra lịch học, nhưng ngay lập tức, một cửa sổ pop-up xuất hiện:
[LƯU Ý QUAN TRỌNG TỪ BAN QUẢN LÝ]
"Tất cả các thiết bị kết nối mạng trong căn hộ này đều được giám sát. Vui lòng sử dụng chúng cho mục đích học tập và công việc cá nhân. Bất kỳ nỗ lực nào nhằm tìm kiếm thông tin về chủ nhân căn hộ hoặc tiết lộ thông tin về Hợp đồng đều bị coi là vi phạm nghiêm trọng."
Máu trong người An Chi như đông lại. Cô biết, "Ban Quản Lý" chính là Kiều Mặc. Sự kiểm soát của anh ta không chỉ dừng lại ở thể xác, mà còn bám rễ vào đời sống số của cô.
Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ kính lớn, nhìn xuống những chiếc xe cộ nhỏ xíu như kiến. Cô tự hỏi, liệu có camera nào đang theo dõi cô ngay lúc này không? Hay là sự sợ hãi và mặc cảm tội lỗi đã khiến cô tự giam cầm mình trong suy nghĩ?
Chiều hôm đó, chuông cửa vang lên. Một người phụ nữ trung niên với bộ đồng phục gọn gàng xuất hiện, tự giới thiệu là quản gia riêng.
“Cô Lâm An Chi, tôi là dì Mai. Tôi sẽ đến đây hai lần một tuần để dọn dẹp và chuẩn bị bữa ăn. Tôi đã nhận được chỉ thị cụ thể về thực đơn của cô.”
“Chỉ thị cụ thể?” An Chi hỏi, ngạc nhiên.
“Vâng. Kiều Tổng yêu cầu phải đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ và không được có thức ăn nhanh.” Dì Mai mỉm cười hiền hậu, nhưng lời nói lại mang tính mệnh lệnh. “Bữa tối đầu tiên sẽ được dọn lúc bảy giờ. Cô có khách.”
An Chi bàng hoàng: “Khách? Ai vậy ạ?”
“Là Kiều Tổng.”
Đúng bảy giờ tối, Kiều Mặc xuất hiện. Anh ta không dùng chuông cửa, mà dùng một mã số đặc biệt để vào. Anh ta mặc một bộ vest xám than hoàn hảo, mái tóc đen được chải gọn gàng, toát ra vẻ điềm tĩnh và xa cách.
Bữa tối đã được dọn sẵn trên chiếc bàn ăn bằng kính: hai phần ăn, bày biện tinh tế như trong nhà hàng.
Kiều Mặc ngồi xuống, không nói một lời mời nào, chỉ ra hiệu bằng mắt. An Chi miễn cưỡng ngồi đối diện.
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Cả hai chỉ nghe tiếng dao nĩa chạm vào đĩa sứ.
“Hôm nay cô làm gì?” Kiều Mặc đột ngột hỏi, ánh mắt lạnh lùng dán vào cô.
An Chi giật mình. “Tôi... sắp xếp đồ đạc và kiểm tra bài vở ạ.”
“Có khó khăn gì không?”
“Không ạ. Mọi thứ quá đầy đủ.”
“Tốt.” Kiều Mặc gật đầu. “Luật lệ về sinh hoạt cá nhân như sau. Cô vẫn tiếp tục việc học, nhưng cô phải đứng đầu lớp. Đó là một phần giá trị của cô trong thỏa thuận này. Cô được phép ra ngoài, nhưng tôi sẽ biết cô đi đâu. Nếu có bất kỳ cuộc gặp mặt nào với người khác giới, cô phải báo cáo trước.”
Anh ta dừng lại, nhấp một ngụm rượu. “Đừng bao giờ quên vị trí của mình. Cô đang ở đây vì Hợp đồng, không phải vì sự lãng mạn.”
Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào bất kỳ ảo tưởng nào cô có thể nhen nhóm.
An Chi cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhìn thẳng vào anh. “Thưa Kiều Tổng, tôi hiểu. Tôi sẽ không quên.”
Kiều Mặc nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sắc bén dò xét từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt cô. Khoảnh khắc ấy, không có sự hấp dẫn giới tính, chỉ có sự thử thách quyền lực.
Anh ta đặt nĩa xuống. “Bữa ăn đã xong. Tôi đi đây.”
Kiều Mặc đứng dậy, đi thẳng về phía cửa mà không quay đầu lại.
Khi cánh cửa đóng lại, An Chi thở phào. Cô nhìn xuống chiếc đĩa ăn còn dang dở của mình. Bữa tối đầu tiên kết thúc. Nó không phải là một buổi hẹn hò, nó là một cuộc tra vấn dưới danh nghĩa bữa ăn.
An Chi nhận ra, căn hộ này đúng là một chiếc lồng kính, và cô đang sống dưới sự kiểm soát tuyệt đối của một người đàn ông quyết tâm duy trì sự "cấm dục" bằng mọi giá.