Căn phòng kính tầng 30, thường ngày lạnh lẽo và tĩnh lặng, hôm nay chìm trong sự nóng bức và những cơn ho khan của An Chi. Suốt đêm qua, cô đã bị sốt, có lẽ là do áp lực tâm lý quá lớn từ những lời tra tấn của Kiều Mặc cộng với sự thay đổi thời tiết.
Dì Mai – người quản gia – đã được thông báo và đến sớm, nhưng bà chỉ có thể chuẩn bị cháo và thuốc hạ sốt, rồi phải rời đi theo lịch trình nghiêm ngặt của mình. An Chi nằm vật vờ trên giường, cảm thấy cơ thể nặng trĩu.
Đúng 8 giờ tối, cánh cửa mở ra. Kiều Mặc bước vào, không mang theo cặp tài liệu hay vẻ ngoài lạnh lùng thường thấy. Anh ta mặc áo phông và quần thể thao, trông thoải mái hơn, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao.
Anh ta nhìn An Chi đang thiếp đi với gương mặt đỏ bừng. Sự bất lực của cô khiến anh ta nhíu mày.
Anh ta đặt túi đồ lên bàn bên cạnh giường – một chai nước lọc lớn, một hộp thuốc hạ sốt nhập khẩu, và một chiếc khăn lạnh.
“Dì Mai báo cáo cô bị sốt,” Kiều Mặc nói, giọng trầm ổn, không có sự chế giễu hay trách móc. “Cô không được phép bị ốm. Điều đó ảnh hưởng đến lịch trình của tôi.”
An Chi cố mở mắt, thấy bóng dáng cao lớn của anh ta đứng bên cạnh. “Xin lỗi, Kiều Tổng… tôi sẽ hồi phục nhanh thôi.”
“Im lặng.” Anh ta ra lệnh.
Kiều Mặc ngồi xuống mép giường, giữ khoảng cách một cách cẩn thận. Anh ta lấy thuốc, rót nước, đưa cho cô mà không hề chạm vào da thịt cô, chỉ chạm vào đồ vật.
“Uống đi.”
An Chi khó khăn ngồi dậy, uống thuốc. Kiều Mặc quan sát, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô biết, anh ta đang lo lắng về giá trị tài sản của mình, chứ không phải về sức khỏe của cô.
“Hợp đồng cấm chạm vào tôi, nhưng không cấm tôi chạm vào cô,” Kiều Mặc đột nhiên nói, phá vỡ sự im lặng. “Cô nhớ chứ?”
An Chi run lên. Cô không quên. Nhưng cô chưa từng nghĩ anh ta sẽ sử dụng điều luật này.
Kiều Mặc đưa tay ra. Anh ta không hề do dự.
Ngón tay anh ta, thường ngày lạnh lẽo và đầy quyền lực, giờ đây đặt lên trán An Chi.
Đó là một hành động đơn giản: kiểm tra nhiệt độ. Nhưng đối với cả hai người, đó là một sự vi phạm trắng trợn đối với bức tường cấm dục mà họ đã dựng lên.
Sự tiếp xúc da thịt bất ngờ khiến An Chi sững sờ, toàn thân cô căng cứng. Nhiệt độ cao của cơ thể cô truyền qua đầu ngón tay lạnh buốt của anh ta.
Kiều Mặc cũng hơi nhíu mày, có lẽ vì sự nóng ran của cô, hoặc vì cảm giác xúc giác xa lạ mà anh ta đã tự cấm đoán bấy lâu nay.
Anh ta rút tay lại ngay lập tức, như thể vừa chạm phải một dòng điện.
“39 độ. Sẽ ổn nếu cô uống thuốc và nghỉ ngơi.” Giọng anh ta hơi khàn đi, sự điềm tĩnh thường thấy có chút rạn nứt.
“Kiều Tổng…” An Chi gọi, giọng cô yếu ớt. Cái chạm tay vừa rồi ngắn ngủi, nhưng nó chứa đựng nhiều hơn một sự đo nhiệt độ. Nó là sự phá vỡ giới hạn đầu tiên, một sự kết nối vật lý ngoài ý muốn.
“Đừng nói gì cả.” Kiều Mặc đứng dậy, vẻ mặt trở lại sự lạnh lùng thường thấy, nhưng hai tai anh ta hơi đỏ lên. “Tôi sẽ ở lại phòng khách đêm nay. Nếu cần gì, hãy gọi.”
Anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ, bỏ lại An Chi nằm lại trên giường.
An Chi nhắm mắt lại. Cái chạm tay đó vẫn còn in hằn trên trán cô. Cô nhận ra, mặc dù anh ta kiểm soát cô bằng quy tắc cấm dục, nhưng bản thân Kiều Mặc cũng là nạn nhân của chính luật lệ mà anh ta tạo ra.
Anh ta đang sợ cái gì? Sợ sự gần gũi? Hay sợ rằng cái chạm tay đó sẽ làm lung lay toàn bộ Hợp đồng Cấm Dục 100 Ngày này?
Kiều Mặc ngồi trong phòng khách, laptop trên đầu gối, nhưng đôi mắt anh ta cứ dán vào bức tường phòng ngủ đóng kín. Anh ta không thể tập trung làm việc. Hình ảnh gương mặt nóng bừng và yếu ớt của An Chi cứ hiện lên.
Đặc biệt là cảm giác nóng ran trên đầu ngón tay. Lạnh lùng, anh ta lấy một chiếc khăn giấy và lau thật kỹ đầu ngón tay vừa chạm vào cô.
Hành động này, tưởng chừng là sự ghê tởm, nhưng lại ẩn chứa sự bối rối sâu sắc. Anh ta không muốn thừa nhận rằng, cô gái này, người chỉ là một tài sản được bảo hộ, lại có thể khiến anh ta cảm thấy bị kích thích chỉ bằng một cái chạm đơn giản.
Một cái chạm vi phạm giao ước, nhưng lại là giao ước do chính anh ta thiết lập.
Kiều Mặc biết, 100 ngày này sẽ khó khăn hơn anh ta tưởng rất nhiều. Trò chơi tâm lý này đang dần trở thành một trò chơi đối kháng giữa lý trí và bản năng của chính anh ta.