Sau sự cố cà phê, Kiều Mặc thay đổi chiến thuật. Anh ta vẫn giữ khoảng cách vật lý tuyệt đối, nhưng lại bắt đầu sử dụng lời nói như một công cụ để tra tấn và khuấy động nội tâm An Chi.
Những buổi tối anh ta xuất hiện trong căn hộ kính lạnh không còn chỉ là sự im lặng căng thẳng nữa, mà là những cuộc đối thoại một chiều.
Một buổi tối giữa tuần, sau khi An Chi vừa hoàn thành bài tập về nhà, Kiều Mặc đặt tài liệu xuống và nhìn thẳng vào cô, ánh mắt không hề chớp.
“Tôi đã xem bảng điểm cũ của cô,” anh ta bắt đầu, giọng điệu bình thản như đang đọc bản tin thời tiết. “Điểm số khá tốt, nhưng cô từng bị đình chỉ một môn học trong kỳ đầu tiên. Lý do là gì?”
An Chi cảm thấy khó chịu. Việc bị đình chỉ là do cô phải làm thêm quá nhiều ca để có tiền thuốc cho mẹ. Đây là thông tin riêng tư và đau lòng.
“Đó là chuyện cá nhân, Kiều Tổng.” Cô trả lời, cố gắng giữ giọng điệu tôn trọng nhưng dứt khoát.
“Cá nhân?” Kiều Mặc nhếch mép. “Khi cô chấp nhận thỏa thuận này, cuộc sống của cô không còn bất kỳ điều gì là cá nhân với tôi nữa. Tôi đang đầu tư vào cô, Lâm An Chi. Tôi cần biết mọi rủi ro.”
Sự trần trụi trong lời nói của anh ta khiến cô đau đớn. Cô biết anh ta đúng, nhưng cảm thấy bị lột trần.
“Tôi bị ốm, và tôi đã xin nghỉ việc làm thêm để tập trung học bù. Việc đó đã được giải quyết,” cô nói gọn.
Kiều Mặc không chấp nhận. Anh ta cười nhạt. “Bị ốm? Hay là bị một ai đó làm cho suy sụp? Tôi thấy cô từng hẹn hò với một sinh viên năm cuối. Hắn ta là người đã khiến cô mất tập trung?”
An Chi sững sờ. Anh ta đã điều tra cả mối quan hệ cũ của cô.
“Đó là chuyện đã qua, Kiều Tổng,” cô nói, giọng bắt đầu run. “Anh ấy không liên quan gì đến hợp đồng này.”
“Ồ, có chứ.” Kiều Mặc đứng dậy, đi chậm rãi quanh bàn. “Tôi không muốn tài sản của mình bị vương vấn bởi bất kỳ vết bẩn nào từ quá khứ. Đặc biệt là từ một gã tầm thường không thể giữ được người phụ nữ của mình.”
Lời nói mang tính sỉ nhục của anh ta không nhắm vào người bạn trai cũ, mà là nhắm thẳng vào An Chi. Anh ta cố tình khơi gợi nỗi đau và lòng tự trọng của cô.
“Vậy anh muốn gì? Muốn tôi phải hận anh ấy? Hay muốn tôi phải thay thế vị trí của anh ấy bằng anh?” An Chi không kìm được, nói ra một cách đầy thách thức.
Kiều Mặc dừng lại ngay sau lưng cô. Sự im lặng của anh ta còn đáng sợ hơn bất kỳ câu trả lời nào.
“Thay thế?” Anh ta thì thầm, giọng trầm khàn, mang theo một làn hơi lạnh áp sát gáy cô. “Đừng ảo tưởng, Lâm An Chi. Anh ta chạm vào em, tôi thì không. Đó là sự khác biệt cơ bản. Em nghĩ em nghiện cái nào hơn?”
Cảm giác bị anh ta bao bọc trong không gian hẹp, cùng với câu hỏi đầy khiêu khích, khiến An Chi cảm thấy toàn thân nóng bừng và tâm trí rối loạn. Anh ta không hề chạm vào cô, nhưng lời nói của anh ta lại thân mật và xâm phạm hơn bất kỳ cái ôm nào.
“Anh đang cố tình làm tôi mất bình tĩnh,” cô nói, cố gắng đứng dậy.
Kiều Mặc đặt tay lên lưng ghế cô, chặn đường cô đi, không hề chạm vào cô, nhưng lại hoàn toàn kiểm soát cô trong vị trí đó.
“Mất bình tĩnh là tốt.” Anh ta tiếp tục, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. “Nó giúp tôi thấy được giới hạn chịu đựng của em. Hay là giới hạn khao khát của em?”
Anh ta cúi xuống sát tai cô.
“Nếu anh ta hôn em, em có cảm thấy như thế này không? Bất lực, bối rối, nhưng lại không thể rời đi?”
An Chi không thể chịu đựng thêm. Cô bật dậy, né khỏi sự kiểm soát vô hình của anh ta.
“Anh đang vi phạm luật Hợp đồng,” cô nói, giọng nghẹn lại. “Anh chỉ được yêu cầu về mặt hành vi, không phải là cảm xúc!”
Kiều Mặc mỉm cười, một nụ cười đầy bí hiểm.
“Tôi là người viết luật. Và tôi có quyền diễn giải. Bây giờ, trả lời tôi: Nếu tôi cho phép em chạm vào tôi, em có làm không?”
An Chi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu của anh ta. Cô muốn nói Không. Cô muốn chạy thật xa khỏi căn hộ này. Nhưng cơ thể cô lại phản bội cô. Cô thấy mình chần chừ, bối rối giữa lí trí và một thứ khao khát hỗn loạn vừa được Kiều Mặc khơi mào.
“Em không cần phải trả lời ngay.” Kiều Mặc thấy sự lưỡng lự trong cô. Anh ta nhún vai, quay lưng bước đi, để lại một câu nói cuối cùng lơ lửng trong không khí.
“Em đã có một tuần để suy nghĩ về câu hỏi đó.”
An Chi đứng bất động, nhận ra Kiều Mặc đã thành công. Anh ta không cần phải chạm vào cô bằng tay, anh ta đã chạm vào cô bằng những lời nói khiêu khích và tra tấn, gieo rắc sự hỗn loạn vào tâm trí cô.
Cô bắt đầu nghi ngờ bản thân. Liệu cô có thật sự khao khát một sự thân mật cấm kỵ nào đó từ người đàn ông này?