Một tuần trôi qua kể từ ngày ông Trần tỉnh lại. Căn hộ Everly dần có nhịp sống khác — không còn những buổi sáng nặng nề như sương đọng, mà là tiếng cười, tiếng ly va nhau, và cả mùi bánh nướng phảng phất khắp không gian.
Hôm ấy, Khiêm đứng trước gương, cài nút áo cuối cùng. Anh vẫn chỉnh tề, vẫn là tổng giám đốc Thiên Phúc với vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ánh mắt đã đổi khác. Ánh mắt ấy giờ biết ấm, biết mệt, biết nhìn một người mà không cần che chắn bằng lý trí.
“Anh đi họp à?” – Nhã An hỏi, bước ra từ phòng bếp, tay cầm tách trà.
“Ừ, nhưng chỉ một buổi.” – Anh đáp, nhận ly trà cô đưa, khẽ nhấp. “Ba muốn gặp em chiều nay.”
“Gặp em?” – Cô ngạc nhiên. “Em vừa thăm bác hôm qua mà.”
“Ông nói hôm qua còn yếu, hôm nay muốn nói chuyện ‘nghiêm túc’ hơn.” – Anh cười nhẹ. – “Em nên chuẩn bị tinh thần. Ông Trần từng là luật sư trước khi vào thương trường đấy.”
Cô bật cười, tiếng cười trong như gió: “Nếu bác muốn dọa, chắc em thua thật.”
“Không đâu.” – Anh đặt ly xuống. – “Em giỏi hơn em nghĩ.”
Ánh nhìn của anh khiến tim cô lỡ một nhịp. Vẫn là người đàn ông ấy — lạnh, kiệm lời, nhưng trong từng câu nói lại có thứ dịu dàng đủ để tan vào buổi sáng.
Chiều, họ đến bệnh viện. Ông Trần ngồi tựa lưng vào gối, vẻ mặt hồng hào hơn. Trên bàn đầu giường, một bình hoa ly trắng mới toanh tỏa hương nhẹ. Khiêm chỉnh lại mền cho cha, rồi lùi lại để nhường chỗ cho cô.
“Con gái ngồi đi.” – Ông cười, giọng trầm và chậm rãi. “Ta nghe Khiêm nói, con từng muốn rời khỏi thành phố này?”
Nhã An gật đầu, khẽ đáp: “Vâng, lúc trước… khi mọi chuyện vẫn rối.”
“Còn bây giờ?”
“Giờ thì… con không muốn đi nữa.”
Ông gật gù. “Tốt. Người ta không nên chạy khỏi mưa mãi. Phải biết đứng yên để thấy mình đang ướt ở đâu.”
Khiêm đứng gần đó, im lặng nhìn hai người nói chuyện, trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ lạ. Ba anh từng khắt khe đến mức chẳng mấy ai dám cãi lại, vậy mà hôm nay lại nói bằng giọng nhẹ như ru.
Ông Trần khẽ nhắm mắt, thở dài: “Khiêm à, ba đã từng dạy con rằng tha thứ là để người khác được yên. Nhưng thật ra, tha thứ là để chính mình được sống tiếp. Còn với cô gái này,” – ông quay sang nhìn Nhã An – “ta thấy con đã làm được điều đó thay cho cả hai.”
Cô cúi đầu, mắt ươn ướt. Khiêm nắm nhẹ tay cô, như một lời cảm ơn không thành tiếng.
Tối hôm đó, họ trở về nhà muộn. Cơn mưa bất chợt đổ xuống, nhưng khác với những lần trước, Khiêm không vội tìm chỗ trú. Anh đứng dưới hiên, nhìn mưa như nhìn một người bạn cũ.
“Anh nghĩ nếu mưa có linh hồn, nó có mệt không?” – Cô hỏi, giọng khe khẽ.
“Chắc không.” – Anh đáp. “Vì mưa chỉ rơi, không giữ lại gì.”
“Còn con người thì khác.”
“Ừ. Chúng ta nhớ quá nhiều.”
Cô khẽ tựa vai vào anh. Hơi ấm từ anh truyền sang, dịu dàng như lời an ủi. Mưa rơi đều, vẽ thành những sợi chỉ bạc trên mặt đường.
“Em từng sợ mưa vì nghĩ nó đem theo điềm xấu.” – Cô nói. “Nhưng giờ, có lẽ mưa chỉ đang dạy em cách đứng yên giữa hỗn loạn.”
“Và em đã học giỏi hơn tôi.” – Anh khẽ mỉm cười.
Cô bật cười khẽ. “Anh biết không, em chưa bao giờ nghĩ hai chúng ta sẽ đi đến đây. Em tưởng mọi thứ giữa em và anh chỉ là tạm, chỉ là hợp đồng.”
“Có lẽ nó bắt đầu như thế,” – anh đáp, ánh mắt đăm chiêu – “nhưng tôi chưa từng thấy hợp đồng nào khiến tim mình đập nhanh như vậy.”
Cô quay sang, chạm ánh nhìn anh. Trong mắt anh, có mưa, có ánh đèn, và có hình cô phản chiếu — nhỏ bé nhưng rõ ràng.
“Anh định… sẽ làm gì sau khi bác khỏe lại?” – cô hỏi.
“Có lẽ nghỉ vài tuần.” – Anh đáp. “Rời khỏi thành phố này. Đi đâu đó có nắng, không có đèn neon, không có bàn họp.”
“Đi với ai?”
“Em muốn đi không?”
Câu hỏi khiến cô khựng lại. Gió lùa qua, tóc bay chạm vào mặt anh.
“Nếu anh thật sự muốn,” – cô nói, giọng nhỏ – “em sẽ đi. Nhưng lần này không phải để chạy trốn, mà để bắt đầu lại.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. “Vậy hứa nhé. Khi ba tôi xuất viện, chúng ta đi. Dù chỉ một chuyến ngắn.”
“Em hứa.” – Cô mỉm cười, nhẹ mà chắc.
Một tia sét lóe lên xa xa, ánh sáng xé ngang trời. Cả hai vẫn đứng đó, không di chuyển. Mưa rơi nhẹ hơn, rồi dần tắt. Hương đất ẩm quyện với hương trà gừng thoảng lại từ căn bếp — mùi vị của bình yên.
Khiêm khẽ siết tay cô. “Nhã An, nếu có một ngày tôi phải chọn giữa ký ức và hiện tại, tôi sẽ chọn hiện tại. Vì trong đó có em.”
Cô ngẩng lên nhìn anh. Giọng anh trầm, thành thật đến mức khiến cô không kìm được nước mắt.
“Anh có biết không…” – cô nghẹn – “em đã từng nghĩ mình không xứng đáng được yêu. Nhưng anh đã dạy em rằng, đôi khi tha thứ cho bản thân cũng là một cách yêu.”
Anh cúi đầu, khẽ đặt môi lên trán cô. Một nụ hôn nhẹ, đủ để xóa đi ba năm mưa lạnh.
“Em không cần xứng đáng.” – Anh thì thầm. – “Chỉ cần thật.”
Khi bình minh lên, mưa đã tạnh hẳn. Ánh sáng len qua cửa kính, rơi xuống vai họ. Căn hộ Everly sáng bừng, không còn dấu tích của những đêm mưa u ám.
Trên bàn, hai tách cà phê bốc khói. Cạnh đó là tờ giấy mới, ghi bằng nét chữ của Khiêm:
“Ngày mai, ra sân bay lúc 9 giờ. Chúng ta sẽ đi tìm nắng.”
Nhã An cầm tờ giấy, khẽ cười. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ào, nhưng trong lòng cô, mọi thứ đã lặng — như thể sau bao năm, cơn mưa trong tim cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Và ở bên kia căn phòng, Trần Duy Khiêm đang nhìn cô — nụ cười hiền, bình yên, và thật đến mức khiến người ta tin rằng, cuối cùng, ánh sáng đã tìm được lối để chạm vào hai trái tim từng bị bão vùi.