hợp đồng cảm xúc

Chương 9: Khi Trái Tim Biết Mỉm Cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày sau, trời Sài Gòn dịu lại, không còn mưa. Ánh nắng buổi sớm hắt qua khung cửa kính Everly, trải lên sàn nhà một màu vàng ấm. Trong căn hộ, mùi cà phê hòa với mùi bánh mì nướng — lần đầu tiên, không phải do trợ lý hay quản gia, mà do chính Trần Duy Khiêm pha.

Anh mặc áo sơ mi xắn tay, tay cầm phin cà phê, nét mặt tập trung đến kỳ lạ. Đối diện, Nhã An vừa bước ra từ phòng, tóc buộc cao, mặc chiếc áo len trắng. Cô khựng lại khi thấy cảnh tượng ấy, đôi môi bật thành một nụ cười không kìm được.

“Anh… đang làm gì thế?”

“Pha cà phê.” – Anh đáp ngắn gọn, giọng điềm nhiên.

“Em tưởng tổng giám đốc không biết nấu gì ngoài cách ký hợp đồng?”

“Cà phê không phải món ăn. Nó là sự kiên nhẫn.” – Anh nhướng mày. – “Và sáng nay tôi có dư kiên nhẫn.”

Cô bật cười khẽ. “Vậy em là người thử nghiệm đầu tiên?”

“Không.” – Anh chậm rãi đổ dòng nước đen sánh vào ly. – “Là người duy nhất.”

Một khoảng im lặng dịu dàng lan ra, chỉ còn tiếng nhỏ giọt của phin. Không còn khoảng cách, không còn sợ hãi — chỉ còn hai con người đang học cách sống lại sau một cơn bão.

Họ cùng ăn sáng bên bàn ăn. Khiêm không nói nhiều, nhưng ánh mắt anh thi thoảng dừng lại ở cô lâu hơn bình thường. Trong ánh sáng buổi sớm, cô có vẻ yên bình đến mức khiến anh quên rằng cả hai từng đứng ở hai đầu của một vết thương.

“Ba tôi tỉnh lại rồi.” – Anh nói bất chợt.

Cô sững người, chiếc nĩa trên tay khựng lại. “Thật sao?”

“Ừ. Sáng sớm nay, bác sĩ gọi. Ông mở mắt, tuy yếu nhưng đã nhận ra tôi.”

“Chúc mừng anh.” – Cô khẽ mỉm cười, giọng run run.

“Ông không hỏi gì về tai nạn.” – Anh tiếp. “Chỉ hỏi tôi có còn mưa không. Tôi nói, có, nhưng không còn lạnh.”

Nhã An im lặng, hai tay siết nhẹ ly cà phê. Trong mắt cô thoáng ánh nước. Cô từng cầu nguyện cho ngày này — không phải để được tha thứ, mà để anh thôi sống trong bóng tối.

“Anh sẽ vào thăm bác chứ?”

“Chiều nay. Ba tôi nói… muốn gặp cô.”

Cô ngẩng lên, kinh ngạc. “Gặp em?”

“Ừ. Ông bảo, muốn xem người khiến tôi chịu cười lần đầu sau ba năm là ai.”

Cô bật cười, nhưng trong lòng lại ngổn ngang. “Nếu ông biết em là ai… liệu có còn muốn gặp?”

Khiêm đặt ly xuống, ánh nhìn sâu thẳm: “Ông từng dạy tôi, muốn hiểu một người, hãy nhìn cách họ đối mặt với lỗi lầm. Còn em, em đã làm điều đó. Ông sẽ hiểu.”

Buổi chiều, họ đến bệnh viện. Ông Trần tỉnh táo nhưng yếu. Gương mặt ông hằn nhiều nếp nhăn, ánh mắt hiền mà mỏi. Khiêm đỡ ông ngồi dậy, giọng nhẹ hẳn:

“Ba, đây là Nhã An.”

Cô cúi đầu, giọng nhỏ: “Cháu chào bác.”

Ông nhìn cô khá lâu, rồi khẽ gật. “Con gái, cảm ơn con đã ở bên thằng Khiêm.”

Câu nói ấy khiến cô muốn khóc. Cổ họng nghẹn lại.

“Cháu… không dám nhận ơn đâu ạ. Cháu—”

“Ta biết hết rồi.” – Ông ngắt lời, giọng yếu nhưng rõ. – “Không ai thoát khỏi mưa cả, con ạ. Chỉ khác nhau ở chỗ ai đủ dũng cảm bước ra khỏi cơn mưa đó.”

Cô nhìn sang Khiêm. Anh đứng cạnh giường, đôi mắt ấm áp đến lạ.

“Ba tôi không dễ tha thứ.” – Anh nói khẽ, như vừa đùa vừa thật. – “Nhưng hình như ông lại thích em hơn tôi.”

“Vì con chưa biết cách cười.” – Ông Trần cười mỏi mệt. – “Còn cô gái này, dù khóc cũng vẫn mỉm cười được.”

Căn phòng nhỏ chan hòa ánh sáng. Trong khoảnh khắc ấy, Nhã An thấy lòng mình thanh thản đến kỳ lạ. Mọi nỗi sợ, nỗi day dứt bấy lâu, như được tháo dần ra từng nút.

Tối, họ rời bệnh viện, dừng lại ở một quán nhỏ ven sông. Gió đêm mát, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước. Khiêm gọi hai ly trà gừng.

“Anh vẫn nhớ em thích gừng à?” – Cô hỏi.

“Khó quên lắm. Vì đó là lần đầu tôi uống thứ gì đó do người khác pha cho mình mà thấy ấm.”

Cô khẽ cười, nhìn làn khói bốc lên từ ly trà. “Ngày đầu tiên gặp anh, em tưởng anh sẽ hủy đời em.”

“Còn tôi,” – anh đáp, ánh mắt hướng ra mặt sông – “ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi nghĩ em chỉ là một rắc rối. Giờ thì…”

“Giờ thì sao?”

“Giờ thì tôi biết, đôi khi rắc rối lại là cách định mệnh gõ cửa.”

Cô bật cười, khẽ khàng: “Anh đang học cách nói chuyện như người bình thường rồi đó.”

“Không. Tôi chỉ đang nói thật.” – Anh ngừng lại, giọng trầm hơn. – “Nếu quá khứ là điều khiến chúng ta gặp nhau, thì tôi không muốn đổi nó nữa. Dù đau đến đâu, nó cũng dẫn tôi đến đây.”

Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt. “Anh chắc chứ? Về em?”

Khiêm khẽ nắm lấy tay cô. “Chắc.” – Anh đáp, giọng chắc như lời hứa. – “Bởi lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bình yên — không phải khi ở trong văn phòng, mà là khi nhìn em cười.”

Trên bầu trời, những đám mây tan dần, lộ ra vầng trăng non. Ánh trăng đổ xuống mặt nước, sáng dịu. Gió thổi nhẹ, cuốn theo hương gừng ấm và tiếng cười khe khẽ của cô.

Khi họ trở về, trời bắt đầu lất phất mưa. Nhưng không ai vội. Cả hai cùng đứng dưới mái hiên, lặng nhìn những giọt mưa rơi.

“Anh không tránh mưa nữa à?” – Cô hỏi.

“Không.” – Anh mỉm cười. – “Vì mưa hôm nay không còn là kẻ thù.”

Cô nhìn anh, ánh mắt rạng rỡ như ánh sáng đầu ngày.

“Em nói đúng,” – anh khẽ nói, “sau mưa, luôn có nắng. Chỉ là… đôi khi, ta phải đứng lại một lúc để kịp nhận ra điều đó.”

Họ cùng bước ra khỏi mái hiên. Mưa rơi lên tóc, lên vai, lạnh mà dịu. Giữa phố, hai bóng người đi song song, không cần ô, không cần lời. Chỉ có tiếng mưa hòa với nhịp tim — một thứ nhịp điệu mới, của những người đã dám bước qua quá khứ để tìm lấy ánh sáng riêng mình.

Và lần đầu tiên, sau ba năm, Trần Duy Khiêm mỉm cười thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×