hợp đồng cảm xúc

Chương 11: Nơi Nắng Dừng Chân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai tuần sau, họ rời thành phố. Máy bay hạ cánh xuống Đà Lạt trong buổi sáng ngập sương. Không khí mát lạnh, mùi thông hòa với hương đất ẩm sau đêm mưa khiến Nhã An bất giác mỉm cười. Lần đầu tiên sau rất lâu, cô không mang theo nỗi sợ nào trong lòng.

Khiêm kéo vali ra khỏi ga, nhìn quanh như người lạ mới được sinh ra trong thế giới này. Anh không mặc vest, chỉ khoác áo len xám, cổ tay đeo chiếc đồng hồ giản dị. “Lần cuối tôi nghỉ phép là… năm năm trước,” – anh nói, giọng nửa như kể, nửa như ngạc nhiên với chính mình.

“Vậy thì hôm nay là ngày anh bắt đầu lại.” – Cô khẽ cười.

“Bắt đầu lại?” – Anh nhướn mày. – “Với công việc hay với em?”

“Cả hai.” – Cô đáp, mắt ánh lên tinh nghịch.

Anh cười nhẹ, cái cười hiếm khi xuất hiện trên gương mặt từng chỉ biết đến những cuộc họp và con số. Anh nắm tay cô, kéo nhẹ. “Đi thôi. Có nơi này tôi muốn đưa em tới.”

Căn homestay nằm trên triền đồi, phía trước là thung lũng hoa tím bạt ngàn. Từ ban công, có thể nhìn thấy cả thành phố lấp lánh trong nắng. Khiêm đặt hành lý xuống, hít một hơi dài. “Ba tôi từng nói, nếu có ngày con muốn quên, hãy đến nơi mưa không đủ để làm ướt ký ức. Có lẽ là đây.”

“Anh vẫn nhớ từng lời ông nói à?”

“Ừ.” – Anh ngồi xuống ghế mây, ánh mắt nhìn xa. – “Lúc ông tỉnh, câu đầu tiên là ‘Đừng ghét mưa nữa’. Câu thứ hai là ‘Nếu gặp cô ấy, hãy nói cảm ơn’.”

Nhã An khẽ cúi đầu. “Em không biết mình có xứng đáng với lời đó không.”

“Ba tôi nói, cảm ơn không phải vì lỗi, mà vì ai đó đã khiến con mình học được cách yêu lần nữa.” – Anh nhìn cô, nụ cười mỏng mà thật. – “Ông ấy nói đúng.”

Cô cười, nhưng nước mắt lại ứa ra. “Anh cứ nói thế, em lại chẳng biết phải làm gì ngoài khóc.”

“Thì cứ khóc đi.” – Anh đưa tay lau giọt nước nơi khóe mắt cô. – “Chúng ta khóc đủ lâu rồi, giờ khóc để quên cũng được.”

Buổi chiều, họ đi dạo qua rừng thông. Ánh nắng lấp loáng qua tán cây, tiếng lá xào xạc như nhịp thở của thời gian. Cô đi trước, giang tay như đứa trẻ. Anh đi sau, lặng nhìn dáng cô nhỏ bé giữa nền trời xanh, lòng dâng cảm giác vừa ấm, vừa sợ mất.

“Nhã An.” – Anh gọi.

“Dạ?”

“Nếu có một ngày, tôi quay lại cuộc sống cũ — với những cuộc họp, hợp đồng, với những đêm dài và sự lạnh lùng… em có ở lại không?”

Cô dừng bước, quay lại, ánh nắng vẽ một quầng sáng quanh mái tóc. “Nếu anh quay lại vì sợ mất, em sẽ đi. Nhưng nếu anh quay lại vì muốn sống tốt hơn, em sẽ chờ.”

Anh im lặng nhìn cô, rồi bật cười khẽ. “Em lúc nào cũng nói được những điều khiến tôi không biết nên vui hay sợ.”

“Thì cứ để em nói, anh chỉ cần nghe thôi.”

Anh tiến lại gần, đặt tay lên vai cô. “Nghe thì dễ. Giữ được người nói, mới khó.”

“Vậy thì giữ đi.” – Cô nói, mắt khẽ cong.

Và anh đã giữ — bằng một cái ôm, nhẹ nhưng chắc.

Chiều xuống, họ ngồi bên quán cà phê nhỏ nhìn ra thung lũng. Mây trôi là là, hương cà phê thơm đến mức khiến người ta muốn im để nghe.

“Anh còn nhớ lần đầu gặp em không?” – Cô hỏi, giọng trêu.

“Cô phục vụ vụng về, làm đổ khay nước lên bàn họp của tôi?” – Anh nhếch môi. – “Khó mà quên.”

“Lúc đó anh nghĩ gì?”

“Tôi nghĩ…” – Anh ngừng, ánh mắt dịu lại – “có lẽ định mệnh cũng biết cách gây chú ý.”

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ tôi nghĩ, nếu hôm đó cô không làm đổ nước, tôi sẽ không bao giờ biết mưa thật sự có hình dáng thế nào.”

Cô bật cười, rồi nghiêng đầu nhìn anh. “Khiêm à, nếu một ngày, em viết lại câu chuyện này, anh có cho em dùng tên thật không?”

“Em định biến tôi thành nhân vật tiểu thuyết à?”

“Có thể.” – Cô đáp. – “Một người đàn ông lạnh lùng, lý trí, nhưng lại có trái tim biết tan chảy vì một cơn mưa.”

Anh nhìn cô, ánh mắt khẽ hạ. “Miễn là trong truyện, em không biến tôi thành người bị bỏ rơi.”

“Không.” – Cô nói, giọng nhẹ như hơi thở. – “Trong truyện đó, họ sẽ ở lại bên nhau. Dưới mưa, hoặc dưới nắng — tùy chương cuối.”

Đêm, họ ngồi ngoài ban công, cuộn trong chiếc chăn mỏng. Bầu trời cao, trăng sáng vằng vặc, gió luồn qua mái hiên phát ra tiếng vi vu.

“Anh có tin vào định mệnh không?” – Cô hỏi.

“Trước đây không.” – Anh nói. – “Nhưng từ khi gặp em, tôi nghĩ, có lẽ định mệnh không phải là sợi dây, mà là hai người cùng nắm một đầu.”

“Và nếu một người buông?”

“Thì người kia sẽ kéo lại.”

Cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt trong như gương. “Anh hứa chứ?”

“Tôi không giỏi hứa.” – Anh khẽ nói. – “Nhưng tôi giỏi giữ.”

Cô tựa đầu vào vai anh, nhắm mắt. Tiếng rừng thông rì rào, tiếng tim hòa vào tiếng gió. Mọi thứ dường như đứng yên, chỉ còn ánh sáng len qua kẽ lá, dịu dàng chiếu lên hai con người đã đi qua mưa để đến được đây — nơi nắng dừng chân, nơi lòng họ thật sự an.

Sáng hôm sau, Khiêm tỉnh dậy sớm. Trên bàn là một tờ giấy nhỏ, nét chữ nghiêng nghiêng của Nhã An:

“Em đi hái hoa ly, đừng lo.

P.S: Anh nợ em một tách cà phê trong nắng.”

Anh mỉm cười, gấp tờ giấy lại bỏ vào ví. Ngoài kia, nắng tràn qua khe cửa, chiếu lên ly cà phê anh vừa pha. Hơi nóng bốc lên thành hình xoáy mỏng, tan dần — như mưa cuối cùng của cuộc đời đã bay đi.

Anh nhắm mắt, hít sâu. Ở đâu đó ngoài kia, cô đang mỉm cười. Và lần đầu tiên trong suốt những năm dài, anh biết rằng mình đang sống, thật sự sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×