Buổi sáng hôm ấy, sương vẫn còn đọng trên cánh hoa ly trắng mà Nhã An vừa hái. Cô cúi xuống, khẽ vuốt từng cánh mềm, mùi hương dìu dịu lan trong không khí. Ánh nắng sớm xuyên qua tán thông, phản chiếu lên khuôn mặt cô — nhẹ, trong, nhưng đâu đó vương chút nghĩ ngợi.
Khiêm bước đến từ phía sau, tay đút túi quần, dáng cao thẳng như những thân thông quanh đồi. “Em làm gì ở đây từ sớm thế?”
“Em hứa sẽ hái hoa ly cho bác mà.” – Cô mỉm cười, giơ bó hoa lên. “Bác thích loại này. Lần đầu tiên gặp em, bác nói hoa ly là loài ‘không giấu được mùi’ — giống người thật lòng.”
Anh bật cười, giọng trầm và khàn khàn vì gió sớm. “Ba tôi có vẻ thích em thật. Ông chưa từng khen ai đến hai lần đâu.”
“Vì bác nhìn thấy điều mà người khác không để ý.”
“Như tôi?” – Anh hỏi, nửa đùa.
Cô nhìn anh, nụ cười khẽ nghiêng. “Anh không nhìn thấy, nhưng lại cảm nhận được.”
“Còn em?” – Anh bước tới gần hơn. – “Em cảm nhận điều gì khi ở bên tôi?”
Cô cúi xuống, hít hương hoa ly. “Giống như đang đi giữa cơn mưa cũ, nhưng biết chắc cuối đường sẽ có nắng.”
Anh đứng lặng, đôi mắt thoáng dịu. Trong gió, mái tóc cô khẽ bay, chạm vào vai anh — một va chạm nhỏ, nhưng khiến tim anh khẽ rung.
Buổi trưa, họ xuống chợ Đà Lạt. Người bán hàng quen chào to: “Cặp đôi đẹp quá trời!”
Nhã An đỏ mặt, còn Khiêm thì chỉ khẽ gật, đáp lại bằng nụ cười nhẹ. Anh không phủ nhận, cũng không giải thích. Có lẽ vì lần đầu, anh muốn để người khác nhìn thấy họ như một điều hiển nhiên.
Họ ăn trưa ở một quán nhỏ, bàn gỗ tróc sơn, tường treo tranh phong cảnh. Khiêm cẩn thận gắp cho cô miếng cá chiên, hành động giản đơn nhưng đầy thân thuộc. Cô nhìn anh, nói nhỏ:
“Anh thay đổi rồi.”
“Thay đổi?” – Anh nhướn mày.
“Ngày xưa, anh không bao giờ để ai ngồi gần thế này.”
“Ngày xưa tôi cũng chẳng có ai để ngồi gần.” – Anh nói, giọng khẽ đi, như là thật lòng.
Cô cúi đầu, thì thầm: “Em không biết vì sao em ở đây, giữa cuộc đời anh. Nhưng nếu được, em muốn ở lại thêm một chút.”
“Ở lại bao lâu?”
“Cho đến khi anh biết cười mà không cần em dạy.”
Anh cười, nụ cười ấy lần đầu không ẩn nỗi đau. “Vậy chắc em phải ở lại lâu lắm.”
Chiều, họ về lại đồi. Mây kéo đến, trời sắp đổ mưa. Nhã An đặt bó hoa ly vào bình, đứng ngắm, còn Khiêm ngồi bên ban công, nhìn xa xăm xuống thung lũng.
“Anh nghĩ, con người ta có thể sống mà không quên được quá khứ không?” – cô hỏi, mắt vẫn hướng về hoa.
“Không ai quên được.” – Anh đáp. – “Nhưng ta có thể học cách không để nó làm đau mình nữa.”
“Vậy anh có còn thấy tội lỗi không?”
Anh im lặng. Một lát, anh nói chậm: “Có chứ. Nhưng giờ nó không còn là vết thương. Chỉ là vết sẹo – đủ để nhắc tôi từng mất gì, và từng được tha thứ.”
Cô khẽ gật đầu. “Vết sẹo cũng có vẻ đẹp riêng. Nó chứng minh mình từng sống thật.”
Anh nhìn cô, trong lòng dâng cảm xúc vừa dịu vừa sợ. Người con gái trước mặt anh — mảnh mai, lặng lẽ, nhưng có sức mạnh mà anh chưa từng thấy ở ai khác.
Tối đó, mưa thật sự đến. Không dữ dội, chỉ rơi nhẹ, đều đặn. Họ ngồi bên lò sưởi, ánh lửa hắt lên gương mặt cả hai. Khiêm đun nước, hơi nóng tỏa ra thơm mùi trà gừng.
“Em nghĩ mưa ở Đà Lạt khác Sài Gòn không?” – Anh hỏi.
“Khác. Mưa ở đây rơi để lắng, không để dọa.”
“Còn mưa ở Sài Gòn?”
“Rơi để nhắc người ta đã quên ai đó.”
Anh bật cười. “Thế em quên ai rồi?”
“Người từng sợ mưa.” – Cô đáp, ánh mắt tinh nghịch.
Anh nhìn cô, không đáp, chỉ đưa tay ra. “Lại đây.”
Cô ngập ngừng một chút, rồi tiến tới, ngồi sát cạnh anh. Anh vòng tay qua vai cô, kéo lại gần hơn. “Cảm ơn vì đã dạy tôi cách yêu lại.”
Cô tựa đầu lên vai anh, giọng nhỏ xíu: “Không, là anh dạy em tin lại.”
Trong tiếng mưa rơi, trong hơi trà gừng lan ấm, hai người ngồi lặng, nghe tim mình hòa cùng nhịp trời. Không còn quá khứ, không còn lỗi lầm — chỉ còn hiện tại, bình yên và thật.
Sáng hôm sau, trời trong veo. Mưa đã rửa sạch hết bụi. Nhã An thức dậy, mở cửa sổ, gió ùa vào, mang theo hương hoa và tiếng chim sớm. Cô nghe tiếng bước chân phía sau. Khiêm đang cầm trên tay một hộp nhỏ, bọc giấy kraft đơn giản.
“Cái gì thế?” – Cô hỏi.
“Quà.” – Anh nói.
Cô mở ra — bên trong là chiếc vòng tay mảnh bằng bạc, gắn một viên đá nhỏ trong suốt.
“Đây là mảnh kính từ cửa sổ văn phòng tôi, vỡ ra đêm mưa năm đó.” – Anh nói khẽ. – “Tôi giữ lại vì nghĩ mình phải nhớ mãi. Giờ thì không cần nữa. Giữ nó đi, như một khởi đầu mới.”
Cô ngẩn người nhìn anh, rồi mỉm cười. “Em tưởng anh sẽ tặng nhẫn.”
“Cái đó… để sau.” – Anh đáp, giọng nửa thật nửa trêu.
“Sau bao lâu?”
“Cho đến khi em dám tin rằng mưa sẽ không bao giờ lấy đi những gì mình yêu nữa.”
Cô cười, mắt long lanh. “Có lẽ, ngày đó không xa đâu.”
Anh khẽ chạm trán cô. “Vì giờ em không một mình.”
Ngoài kia, nắng đổ xuống thung lũng, sáng rực rỡ. Gió lùa qua rừng thông, mang theo tiếng thì thầm của đất trời — tiếng nói của những người từng lạc trong mưa, nay đã tìm thấy ánh sáng cho riêng mình.
Và giữa buổi sáng ấy, trong căn nhà gỗ nhỏ giữa đồi, Trần Duy Khiêm khẽ siết tay Lâm Nhã An — như một lời hứa, rằng từ nay, dù mưa hay nắng, họ cũng sẽ cùng nhau đi tiếp.