hợp đồng cảm xúc

Chương 13: Mùa Nắng Ở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tháng sau chuyến đi, Đà Lạt đã bước sang mùa nắng vàng. Những cơn mưa chỉ còn là ký ức thoáng qua, như một giấc mơ đã khép lại. Ở căn nhà gỗ trên đồi, sớm nay, Khiêm dậy từ rất sớm. Anh pha cà phê, mở cửa sổ cho nắng tràn vào. Ánh sáng rọi lên vai anh, ấm và thật đến lạ.

Bên ngoài, Nhã An đang tưới hoa. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc buộc nhẹ sau gáy. Ánh nắng bám lên vai, phản chiếu thành những tia sáng li ti. Khiêm đứng ở cửa nhìn cô rất lâu. Không còn hình ảnh của người con gái cũ — sợ hãi, day dứt, luôn cúi đầu trước lỗi lầm. Trước mắt anh bây giờ là một người phụ nữ bình thản, dịu dàng, nhưng mạnh mẽ đến đáng nể.

“Nhìn gì thế?” – cô hỏi, không quay lại, nhưng giọng cười đã khiến anh khựng.

“Nhìn nắng. Nhưng hình như nắng đi lạc vào người em rồi.”

Cô quay sang, nhíu mày: “Anh học nói ngọt từ bao giờ vậy?”

“Từ khi em dạy tôi cách lắng nghe.” – Anh bước ra, vòng tay qua eo cô.

Cô giả vờ nghiêm nghị: “Nắng còn chưa lên hết mà anh đã giở trò rồi à?”

Anh bật cười khẽ: “Thì sợ nắng lên rồi, em lại chạy mất.”

Họ cùng cười. Tiếng cười vang lên giữa khoảng trời, tan vào tiếng gió.

Sau bữa sáng, họ xuống thị trấn. Khiêm lái xe qua những con đường quanh co, hai bên là rừng thông xanh ngắt. Từ ghế phụ, Nhã An mở bản nhạc cũ – giai điệu piano êm như nhịp tim đều đặn của ngày mới.

“Anh có nhớ Sài Gòn không?” – cô hỏi.

“Có. Nhưng chỉ như nhớ một giấc mơ đã sống quá lâu.”

“Còn công việc?”

Anh nhìn thẳng phía trước, ánh mắt không còn nặng trĩu như trước kia. “Tôi vẫn điều hành từ xa. Nhưng giờ tôi không để nó điều khiển mình nữa.”

“Em không nghĩ sẽ có ngày anh nói được câu đó.”

“Anh cũng không.” – Anh bật cười. – “Nhưng rồi, hóa ra chỉ cần một người khiến mình muốn sống chậm lại là đủ.”

Cô im lặng, ánh mắt nghiêng nhìn anh. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy người đàn ông từng khiến bao người sợ hãi, giờ lại hiền đến mức có thể tan vào một buổi sáng yên bình.

Chiều, họ ghé qua khu chợ cũ. Nhã An chọn mua vài nhành oải hương khô, còn Khiêm dừng lại ở sạp bán nhẫn bạc. Anh xoay xoay một chiếc nhẫn nhỏ, khắc hình đồi thông và vệt mưa mảnh.

“Anh mua cho ai?” – cô hỏi, bước tới, nửa đùa nửa thật.

“Cho người hay hỏi.” – Anh đáp, rồi nhẹ nhàng luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.

Cô sững người. “Anh…”

“Không cầu hôn, đừng lo.” – Anh mỉm cười. – “Chỉ là đánh dấu. Để nếu em định bỏ đi, ít nhất em phải tháo nó ra.”

“Thế nếu em không tháo?”

“Thì nghĩa là em ở lại.”

Cô nhìn chiếc nhẫn nhỏ, ánh bạc phản chiếu ánh chiều tà. Giọng cô khẽ như gió: “Vậy thì em ở lại.”

Anh im, chỉ khẽ nắm tay cô. Giữa chợ đông, tiếng người ồn ào, mà khoảnh khắc ấy lại lặng đến kỳ lạ.

Tối, trời chuyển lạnh. Họ ngồi bên hiên nhà, quấn chung một tấm chăn. Gió thổi qua thung lũng, mang theo hương oải hương và tiếng côn trùng.

“Em biết không,” – Khiêm nói, giọng trầm ấm – “nhiều khi anh nghĩ, nếu không có tai nạn năm đó, có lẽ mình sẽ không gặp nhau.”

“Và anh sẽ hạnh phúc hơn?”

Anh khẽ lắc đầu. “Không. Anh sẽ chỉ tồn tại – chứ không thật sự sống.”

Cô nhìn xa xăm. “Cuộc đời đúng là kỳ lạ. Có những thứ tưởng như kết thúc, lại hóa ra là bắt đầu.”

“Như cơn mưa?”

“Như chúng ta.”

Anh im lặng, rồi chậm rãi nói: “Anh từng nghĩ mưa là định mệnh xấu. Giờ anh thấy nó chỉ là phép thử — để xem ai sẵn sàng ướt cùng mình.”

Cô tựa đầu vào vai anh, khẽ nói: “Và anh đã không đi một mình nữa.”

Anh mỉm cười. “Cảm ơn em, vì đã không sợ ướt.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm những ngọn đèn dây treo trước hiên khẽ đung đưa. Cô nhìn chúng, chậm rãi nói: “Ngày mai em muốn về thăm mẹ. Lâu rồi em chưa về.”

“Anh đi cùng.”

“Không cần đâu. Mẹ sẽ ngại. Em chỉ muốn… nói hết với mẹ, về tất cả.”

“Em sợ mẹ buồn?”

“Em sợ mẹ mang tội thay em thêm lần nữa.” – Cô thở dài. – “Giờ em muốn bà biết rằng, mọi chuyện đã được tha thứ. Không ai đáng phải sống với ám ảnh mãi cả.”

Anh gật đầu. “Vậy anh chờ.”

Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy biết ơn. “Anh lúc nào cũng nói ngắn, mà lại khiến người ta thấy yên lòng.”

“Vì nói dài không khiến em tin hơn.”

“Thế anh tin gì?”

“Anh tin chúng ta đã đi đủ xa khỏi quá khứ, để không bao giờ lạc lại vào nó nữa.”

Đêm đó, Khiêm không ngủ được. Anh ra ban công, ngồi nhìn trăng lên trên đỉnh rừng thông. Bên trong, Nhã An ngủ yên, gương mặt thanh thản.

Anh khẽ lấy trong túi ra một tờ giấy gấp cũ — là bức thư cha anh viết khi vừa tỉnh lại:

“Con trai, nếu có người khiến con quên được mưa, đừng buông tay.

Vì có thể, đó không phải may mắn – mà là phép màu mà đời đã trả lại cho con.”

Anh nhìn lại căn phòng, nơi cô đang ngủ, khẽ mỉm cười. “Phép màu của con, ba à… đang ngủ ở kia.”

Sáng hôm sau, cô dậy sớm. Trên bàn có tờ giấy nhỏ:

“Anh về Sài Gòn một ngày, xử lý chút việc.

Khi em về, hãy mang theo nụ cười. Anh sẽ đợi ở sân bay.”

Cô cầm tờ giấy, chạm nhẹ lên dòng chữ, rồi ngẩng đầu nhìn trời. Nắng đã tràn khắp thung lũng, rực rỡ và trong veo.

Lần đầu tiên, cô không thấy sợ khi ai đó rời đi. Vì cô biết, người ta chỉ đi thật xa khi không còn lý do để quay về.

Còn với cô và anh — lý do ấy vẫn đang nở, như bông hoa cuối mùa vẫn rực rỡ dưới nắng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×