Hai ngày sau, Nhã An trở lại Sài Gòn. Máy bay đáp xuống Tân Sơn Nhất giữa trưa, trời nắng gắt, ánh sáng rọi vào khung cửa kính tạo nên một thứ chói lòa đến nhức mắt. Cô kéo vali ra khỏi sảnh, hít sâu. Mùi không khí quen thuộc của thành phố — khói bụi, nắng, và tiếng còi xe — bỗng khiến tim cô đập nhanh. Ba năm, một vòng tròn dài, và cô đang trở về nơi mọi chuyện từng bắt đầu.
Khiêm đã nhắn rằng anh phải ở công ty đến tối. Cô không phiền. Có lẽ đây là cơ hội để cô làm điều mà mình đã trì hoãn suốt bao năm: trở về nhà, gặp mẹ, và nói hết.
Ngôi nhà cũ nằm trong con hẻm nhỏ yên tĩnh. Cánh cổng sắt đã hoen rỉ đôi chỗ, nhưng giàn hoa giấy trước hiên vẫn nở rực. Mẹ cô ngồi ngoài hiên, khâu lại chiếc áo len cũ. Khi thấy con gái, bà khựng lại một giây, rồi nở nụ cười run run.
“An… con về rồi à?”
“Vâng, mẹ.” – Cô bước đến, ôm lấy vai bà. – “Lâu quá rồi, con không về.”
“Không sao.” – Bà vuốt nhẹ tóc cô. – “Mẹ chỉ sợ con không muốn về nữa.”
Họ ngồi trong căn phòng nhỏ. Ánh sáng xiên qua khung cửa, bụi bay li ti trong không khí. Cô rót nước, tay hơi run. “Mẹ này,” – cô bắt đầu, giọng nghẹn lại – “con đã kể cho anh Khiêm nghe rồi. Về đêm mưa đó.”
Bà im, kim khâu dừng giữa không trung. Một thoáng sợ hãi lướt qua ánh mắt. “Rồi… cậu ấy nói gì?”
“Anh ấy không giận. Cũng không trách mẹ.”
Bà buông kim, hai bàn tay run run chồng lên nhau. “Mẹ sợ ngày đó. Mẹ sợ người ta biết, sợ con khổ. Mẹ tưởng che được là cứu con, ai ngờ lại khiến con đau hơn.”
“Không đâu.” – Nhã An nắm tay bà. – “Nếu không có mẹ, con đã chẳng đủ can đảm đi tới hôm nay. Mẹ đã bảo vệ con, dù bằng cách vụng về nhất.”
Bà nhìn con, đôi mắt già nua đỏ hoe. “Con… tha thứ cho mẹ thật chứ?”
“Không phải tha thứ. Là con hiểu.” – Cô nói, giọng dứt khoát. – “Giờ con chỉ muốn mẹ sống yên. Đừng gánh tội thay con thêm lần nào nữa.”
Họ im lặng rất lâu, rồi bà kéo cô vào lòng. Cái ôm run rẩy, nhưng ấm như chưa bao giờ nguội.
Chiều, Nhã An ngồi trong phòng cũ. Mọi thứ vẫn y nguyên — giá sách nhỏ, tấm ảnh cô thời cấp ba, lọ hoa ly khô vẫn đặt trên bàn. Cô lấy giấy bút, bắt đầu viết:
Gửi anh, Khiêm.
Em không biết bức thư này có cần gửi hay không, vì có lẽ khi gặp, em sẽ nói được. Nhưng nếu không, thì ít nhất anh vẫn đọc được điều em muốn nói.
Em từng nghĩ, có những lỗi lầm sẽ mãi đeo bám mình. Nhưng anh dạy em hiểu, tha thứ không phải là xóa đi, mà là sống tiếp với nó mà không sợ.
Cảm ơn anh, vì đã không chỉ tha thứ cho em, mà còn giúp em nhìn lại chính mình.
Ngày mai, khi em gặp lại anh ở sân bay, em sẽ kể thêm cho anh nghe một điều: rằng em không chỉ muốn ở bên anh vì tình cảm, mà còn vì em tin — nếu hai người từng đi qua cùng một cơn bão mà vẫn nắm tay nhau, họ xứng đáng có cả mùa nắng sau đó.
– Nhã An
Cô gấp thư lại, cho vào túi. Bên ngoài, trời đổ mưa nhẹ. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn mỏng, từng giọt trong suốt, không còn đục ngầu như những năm trước.
Tối muộn, Khiêm nhắn:
“Sáng mai 9h, anh đón ở sân bay. Vẫn điểm hẹn cũ.”
Cô chỉ đáp: “Vâng.”
Không dài, nhưng đủ.
Sáng hôm sau, cô đến sân bay sớm hơn nửa tiếng. Hành lý gọn nhẹ – chỉ một vali nhỏ, một cuốn sổ, và bức thư trong túi áo. Cô chọn chỗ ngồi gần cửa kính, nhìn máy bay cất cánh, lòng dâng cảm giác nôn nao lẫn ấm áp.
Một tin nhắn đến. Là Thư Kỳ – trợ lý cũ của Khiêm:
“Nhã An, em đừng lo. Anh Khiêm ổn. Có chút sự cố nhỏ, xe bị va quẹt trên đường ra sân bay thôi. Anh đang làm việc với công an, lát nữa sẽ đến.”
Cô giật mình. “Anh ấy có sao không ạ?”
“Không. Chỉ trầy nhẹ thôi. Anh dặn em đừng lo, cứ đợi.”
Cô nắm chặt điện thoại, hít sâu. Tim đập loạn, nhưng cô cố giữ bình tĩnh.
Mười lăm phút sau, Khiêm gọi. Giọng anh vẫn trầm, hơi khàn nhưng bình thường:
“Xin lỗi, anh đến trễ.”
“Anh có bị thương không?”
“Không đáng kể. Chỉ là một vết trầy nhỏ.”
“Anh… đừng lái xe vội nữa. Em có thể đổi vé, hoặc chờ thêm.”
“Không cần.” – Anh nói khẽ, tiếng gió vọng qua điện thoại. – “Anh đang đến rồi. Em cứ đứng ở cửa số 6, nhìn ra ngoài. Em sẽ thấy anh.”
Cô đứng lên, bước về phía cửa kính. Dòng người tấp nập. Ánh sáng ban mai rọi qua kính, chói đến mức cô phải nheo mắt.
Và rồi, giữa đám đông, cô thấy anh – áo sơ mi xanh nhạt, tay phải quấn băng trắng. Anh đang cười, bước chậm, nhưng vững vàng.
Khi anh đến gần, cô không kìm được, chạy tới. Anh dang tay đón cô, ôm vào lòng. Giữa sân bay đông người, họ ôm nhau thật lâu, như thể đã chờ giây phút này cả một đời.
“Anh đúng là không biết sợ.” – Cô lẩm bẩm, giọng run.
“Anh chỉ sợ không kịp gặp em thôi.” – Anh khẽ cười. – “Anh hứa, từ nay sẽ lái chậm.”
“Em không cần anh hứa. Chỉ cần anh còn bên em là đủ.”
Anh siết nhẹ vai cô. “Và anh sẽ ở đây, dù nắng hay mưa.”
Cô rút bức thư trong túi, đặt vào tay anh. “Em đã viết cái này… định gửi, nhưng giờ em nghĩ không cần nữa. Đọc sau cũng được.”
Anh nhận lấy, nhìn cô, ánh mắt sáng như nắng: “Nếu em không gửi, anh vẫn đọc được. Vì tất cả những gì em viết… anh đã thấy trong ánh mắt em rồi.”
Ngoài kia, loa vang lên tiếng gọi chuyến bay. Hai người nắm tay nhau, bước đi giữa dòng người đang vội vã.
Mưa đã tạnh, bầu trời trong xanh lạ thường. Và trong khoảnh khắc đó, mọi điều chưa từng được nói, cũng đã đủ để hiểu.