Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng lọt qua tấm rèm trắng mỏng như sương. Xe dừng trước cổng bệnh viện Trưng Vương, nơi những hàng người chen nhau trong tiếng loa gọi tên và mùi thuốc sát trùng ngai ngái. Nhã An bước xuống trước, mùi không khí bệnh viện khiến cô nhớ đến những năm tháng đưa mẹ đi khám, đôi tay mẹ nắm chặt tay cô đến trắng bệch.
Khiêm đi ngay sau, áo sơ mi trắng giản dị, nhưng ánh mắt anh khiến mọi người tự động né sang hai bên. Không ai trong bệnh viện này biết người đàn ông ấy là ai, chỉ biết anh toát ra thứ khí chất khiến không gian cũng trở nên im lặng.
Họ đi qua ba hành lang, dừng lại trước cánh cửa có biển “Phòng bệnh 306 – Khu hồi sức đặc biệt”. Khiêm đứng một lúc lâu trước khi mở cửa.
Bên trong, căn phòng ngập ánh sáng. Trên giường bệnh là một người đàn ông khoảng ngoài năm mươi, thân hình gầy, gương mặt xanh xao, hơi thở yếu đến mức chỉ còn là tiếng khẽ rít trong không khí. Một y tá đang thay chai dịch, thấy họ vào liền cúi chào rồi rời đi.
Khiêm bước đến cạnh giường, im lặng nhìn người đàn ông. Nhã An đứng lùi phía sau, không dám làm gián đoạn. Anh khẽ đặt tay lên thành giường, giọng trầm xuống:
“Ba… con đến rồi.”
Đôi môi người đàn ông mấp máy, nhưng không có âm thanh.
Nhã An hơi sững người — cô không ngờ người nằm đây lại là cha của Khiêm. Bản tin tài chính từng viết: “Trần Duy Khiêm – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thiên Phúc, cha mất tích bí ẩn sau vụ tai nạn giao thông ba năm trước, chưa rõ tung tích.” Hóa ra, ông không chết — mà vẫn còn sống, chỉ là mắc kẹt giữa sự sống và cơn mê.
Khiêm kéo ghế ngồi xuống. Tay anh nắm lấy tay cha, ngón cái khẽ vuốt qua khớp xương gầy guộc. “Con vẫn đang giữ công ty, như lời ba dặn. Nhưng… có những thứ ba để lại, con không biết có nên giữ nữa không.”
Giọng anh nhỏ, nhưng mỗi chữ đều rõ ràng. Có lẽ anh không nói cho ai nghe, mà chỉ nói để bản thân mình đỡ nặng lòng.
Một lúc lâu, anh mới quay sang Nhã An. “Cô có thể ra ngoài một lát không?”
Cô gật đầu, bước ra hành lang. Nhưng qua tấm kính mờ, cô vẫn nhìn thấy anh — ngồi lặng, bàn tay siết chặt, vai khẽ run. Đó là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông ấy không còn là “tổng giám đốc” lạnh lùng, mà là một đứa con trai đang lạc trong chính ký ức của mình.
Trong khi chờ, Nhã An xuống quán cà phê tầng trệt. Mùi cà phê rang xen lẫn tiếng người. Cô gọi một ly sữa nóng, ngồi gần cửa sổ, nhìn dòng xe ngoài kia. Cô không biết vì sao anh lại mang mình đến đây. Một phần trong cô muốn tin rằng anh cần ai đó làm điểm tựa, phần còn lại thì hiểu — có thể đây cũng chỉ là một phần trong kịch bản hoàn hảo của “vị hôn thê”.
Một bóng dáng quen thuộc đi ngang bàn cô — Thư Kỳ. Cô trợ lý mang theo một bó hoa nhỏ, đặt xuống. “Cô vẫn ổn chứ?”
“Dạ, ổn. Tôi không biết tổng giám đốc có cha…”
“Chuyện đó ít người biết.” – Thư Kỳ nói nhẹ, đôi mắt thoáng buồn. “Ba anh ấy gặp tai nạn đêm mưa năm đó. Từ đó đến nay, chưa tỉnh lại. Mỗi tháng, anh ấy đều đến thăm.”
“Đêm mưa…” – Nhã An khẽ lặp lại. Tim cô siết lại, ký ức năm ấy trỗi dậy — con đường ngập nước, tiếng còi xe cứu thương, mẹ cô thì thầm: “Đừng nhìn, An.”
Cô không chắc, nhưng trong đầu thoáng qua hình ảnh chiếc xe bạc nằm nghiêng bên đường. Biển số… hình như bắt đầu bằng 51H.
“Có chuyện gì sao?” – Thư Kỳ nhận ra cô đột nhiên tái mặt.
“Không… không có gì.” – Cô vội mỉm cười, nhưng tay vẫn run.
Thư Kỳ quan sát cô một lát, rồi đổi giọng. “Dù sao, hôm nay cô làm rất tốt. Tổng giám đốc không dễ để ai đi cùng. Việc anh ấy mang cô đến đây… cũng lạ đấy.”
“Lạ?”
“Ừ. Trước giờ, anh ấy luôn đi một mình. Có lẽ vì cô… khác.”
Nhã An không biết nên đáp thế nào. Cô nhìn ra cửa kính, ánh nắng xiên qua những tán cây, vẽ lên nền đất những đốm sáng như mưa vàng.
Chiều muộn, họ rời bệnh viện. Khiêm lái xe im lặng, không mở nhạc, không nói một lời. Không khí trong xe đặc quánh, như thể tiếng động nhỏ nhất cũng có thể khiến mọi thứ vỡ ra.
Nhã An muốn mở lời, nhưng không biết nên nói gì. Cuối cùng, cô chỉ khẽ hỏi:
“Ông ấy… đã nằm như vậy bao lâu rồi?”
“Ba năm.” – Anh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng.
“Bác sĩ nói sao ạ?”
“Không chết, nhưng cũng không sống. Một kiểu trừng phạt tàn nhẫn nhất.”
“Cho ai?”
Khiêm quay sang nhìn cô, ánh mắt lạnh như gió đêm. “Cho người gây ra tai nạn đó.”
Nhã An bỗng thấy lạnh. Cô quay mặt ra cửa kính, tay nắm chặt vạt váy để giấu sự run rẩy.
Chiếc xe dừng lại ở một ngã tư đèn đỏ. Ánh chiều vàng hắt lên mặt anh. Cô nhận ra, phía sau vẻ mạnh mẽ và kiểm soát ấy là một vết nứt sâu, như một người luôn sống cùng nỗi đau chưa được nói ra.
Tối, trở về căn hộ. Anh bỏ áo vest lên ghế, đi thẳng vào phòng làm việc. Cô đứng nhìn, rồi khẽ bước vào bếp, pha một tách trà gừng. Khi đem vào, anh đang ngồi trước bản đồ cũ, ánh đèn bàn chiếu lên bức ảnh chiếc xe bạc — đúng như cô thấy đêm trước.
Cô đặt tách trà xuống. “Tôi… pha cho anh.”
“Cảm ơn.” – Anh không ngẩng lên.
Cô định rời đi, nhưng anh nói thêm, giọng trầm thấp: “Cô biết tại sao tôi ghét mưa không?”
Cô dừng lại.
“Vì đêm mưa ấy, tôi không có mặt. Tôi đang ở Nhật, họp. Nếu tôi về sớm hai ngày, có lẽ đã khác. Mọi thứ, công ty, người thân, cả chính tôi.”
Cô không nói được gì, chỉ đứng yên nghe.
“Mọi người bảo thời gian sẽ làm dịu nỗi đau. Nhưng tôi thấy, nó chỉ khiến nỗi đau học cách thở đều hơn thôi.” – Anh ngẩng lên, ánh mắt đăm đăm. “Cô tin vào sự chuộc lỗi không?”
“Tôi… nghĩ là có.”
“Vậy có thể chuộc lỗi bằng cách yêu không?”
Câu hỏi khiến cô nghẹn. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, như thể muốn đọc điều gì đó sâu hơn.
“Tôi không biết.” – Cô đáp khẽ. – “Nhưng nếu yêu là thật, thì không gọi là chuộc lỗi nữa.”
Anh im lặng, mắt khẽ dao động. Giữa họ, hơi trà gừng bay thành một làn khói mờ, mỏng như ranh giới giữa thật và giả.
Đêm đó, Khiêm không ngủ. Anh ngồi một mình, ánh đèn hắt xuống cuốn sổ cũ. Bên trong, ngoài những bản kế hoạch, còn có một tấm ảnh – người đàn ông nằm trên giường bệnh và một cô bé chừng mười tuổi cười rạng rỡ trong vòng tay ông. Phía sau bức ảnh, dòng chữ nguệch ngoạc:
“Nếu một ngày con không còn cười, hãy tìm người khiến con quên cách đau.”
Anh nhìn dòng chữ thật lâu. Ngoài kia, tiếng mưa lại bắt đầu rơi — mưa trái mùa, nhẹ mà dai dẳng.
Trong phòng bên cạnh, Nhã An mơ thấy mình đứng giữa con đường ướt sũng, ánh đèn xe phản chiếu vào mặt nước. Một giọng nói xa xăm vang lên: “Đừng nhìn, An.”
Cô giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn. Ngoài cửa kính, mưa vẫn rơi — và cô hiểu, những giọt mưa này không chỉ rơi ngoài trời, mà còn đang rơi vào một phần ký ức cô đã cố quên.