hợp đồng cảm xúc

Chương 6: Sự Thật Không Ngủ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, không khí trong căn hộ lạnh đến lạ. Nhã An tỉnh dậy sớm, bước ra hành lang, thấy cửa phòng làm việc vẫn khép hờ — chứng tỏ Khiêm chưa ngủ. Cô nhìn khe sáng lọt qua, lòng như bị kéo về đêm qua: giọng mẹ run rẩy, lời thú nhận mảnh như sợi chỉ. Mọi thứ lặp lại trong đầu cô từng chữ, đến mức tim cũng đau theo từng nhịp.

Cô pha cà phê, để trước cửa phòng anh rồi định rời đi. Nhưng khi quay lưng, giọng anh vang lên:

“Cô không ngủ sao?”

Cô khựng lại. Khiêm đứng bên bàn, ánh sáng trắng phản chiếu lên gương mặt phờ phạc. Anh không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, mà như ai đó vừa đối mặt cơn bão dài suốt đêm.

“Không.” – Cô đáp khẽ. “Còn anh?”

“Giống cô.” – Anh ngồi xuống ghế, lật laptop về phía mình. Trên màn hình là hàng loạt khung hình dừng – trích xuất từ camera giao thông, nối với thời gian, ngày, vị trí. Giữa chúng, có khung hình chiếc xe bạc, kính mờ nước.

“Đây là bản dựng anh nói hôm qua?” – cô hỏi.

Anh gật đầu, đôi mắt không rời màn hình. “Phải. Và có thứ tôi không ngờ.”

Anh bấm phím cách. Đoạn video ngắn chạy: một khúc đường giữa mưa đêm. Xe bạc đánh lái sang phải, trượt mạnh, rồi xoay vòng. Một bóng người nhỏ, tay cầm ô, chạy vụt ra mép đường — chỉ một giây trước khi xe mất lái.

“Người đó…” – giọng cô nghẹn lại.

“Là ai?” – Khiêm hỏi, mắt anh dõi thẳng vào màn hình, nhưng lời thì hướng về cô.

Cô im lặng, ngón tay co lại đến trắng. Trong hình mờ, cô thấy rõ — đó là mẹ mình. Chiếc áo mưa xanh bạc, dáng người nhỏ, tay kéo con mèo trắng. Tim cô như bị bóp nghẹt.

“Tôi đã gửi đoạn này cho cảnh sát,” Khiêm nói tiếp. “Sáng nay họ sẽ kiểm tra biển số những hộ dân gần đó. Có lẽ chúng ta sẽ biết người cầm ô là ai.”

Nhã An không thở nổi. Cô đứng lên, giọng run:

“Anh… có bao giờ nghĩ rằng không ai trong đó cố ý không?”

Khiêm nhìn cô, lâu hơn mọi lần. “Tai nạn không cần cố ý để giết người.”

Một khoảng im phăng phắc. Cô quay đi, hai bàn tay siết chặt mép bàn đến bật gân. Trong cổ họng, lời thú nhận quặn lên — nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh, đầy u uất và cả cơn thù chưa tắt, cô lại nuốt xuống.

Cô chỉ nói được một câu: “Nếu có người trong video… là người anh không ngờ tới, anh sẽ làm gì?”

“Còn tùy.” – Anh đáp, giọng trầm hẳn. “Tùy họ chọn nói thật hay tiếp tục im lặng.”

Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh, rồi bước nhanh về phòng. Cửa đóng lại, nhưng trong lòng cô là một trận động đất. Cô mở điện thoại, nhắn tin cho mẹ:

“Mẹ, con xin mẹ… đừng ra khỏi nhà hôm nay. Nếu có người hỏi, cứ nói không biết gì. Để con xử lý.”

Tin nhắn gửi đi, không thấy hồi âm.

Buổi trưa, Thư Kỳ gọi: “Chiều ba giờ, họp báo nhỏ về dự án từ thiện, cô đi cùng tổng giám đốc nhé. Anh ấy dặn rồi.”

Giọng Nhã An khàn khàn: “Được.”

Cô soi gương. Gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng. Cô tô son nhạt, hít sâu, rồi bước ra. Khiêm đã đợi sẵn dưới sảnh. Trong xe, không ai nói. Bản nhạc piano khe khẽ vang, từng nốt rơi như giọt mưa cũ.

“Anh có nghĩ… mọi người đều có lý do riêng khi im lặng không?” – cô đột nhiên hỏi.

Khiêm nghiêng đầu, không nhìn cô. “Im lặng không làm mất tội, chỉ khiến nó già hơn.”

Câu nói đó cắt sâu vào tim cô. Cô mím môi, mắt cay xè. Trong khoảnh khắc ấy, cô hiểu — nếu anh biết sự thật, anh sẽ ghét cô đến mức nào.

Buổi họp báo kết thúc lúc chiều muộn. Khiêm rời sảnh cùng phóng viên, ánh flash liên tục lóe sáng. Nhã An đứng bên, cố giữ nụ cười. Mọi người thấy họ là cặp đôi hoàn hảo – không ai biết bên trong là vực sâu.

Khi ra xe, anh nói ngắn: “Tối nay tôi đi công tác Hà Nội. Sáng mai về.”

“Anh đi… bây giờ ạ?”

“Ngay.” – Anh mở cửa xe. – “Nếu có người tìm tôi, bảo thư ký liên hệ.”

Cô nhìn anh bước lên xe, cánh cửa khép lại, chiếc xe đen rời đi, để lại một làn bụi mỏng. Cô đứng giữa bãi đỗ, trong lòng nặng như đá.

Trở về căn hộ, cô mở máy tính anh để lại trên bàn làm việc — không phải để xem trộm, mà để tìm đoạn video một lần nữa. Cô tua chậm, dừng ở giây thứ mười tám. Bóng người nhỏ chạy qua. Cô phóng to khung hình, chỉnh độ sáng. Dưới ánh đèn mờ, ngoài chiếc ô, có một bàn tay khác – bàn tay trẻ hơn, nhỏ hơn. Cô. Cô khi mười tám tuổi.

Mọi thứ trước mắt nhòe đi. Hóa ra đêm đó, không chỉ mẹ – mà chính cô cũng đã đứng đó, kéo mẹ vào trong, khi bánh xe đánh lái. Hóa ra, cô không chỉ chứng kiến, mà còn ở trong khung hình.

Cô ngồi phịch xuống ghế, nước mắt tràn ra không tiếng. Mưa đêm, con mèo, tiếng phanh xe, tất cả trở lại nguyên vẹn. Cô tưởng mình đã quên, nhưng ký ức không bao giờ chết, nó chỉ chờ ngày bật dậy.

Cửa phòng khẽ mở. Không phải Khiêm, mà là Thư Kỳ. “Tổng giám đốc quên tập hồ sơ. Tôi quay lại lấy.”

Thư Kỳ dừng lại khi thấy cô, gương mặt hoảng loạn. “Cô… không sao chứ? Trông cô—”

“Chị Kỳ…” – Nhã An cắt lời, giọng nghẹn. – “Nếu một người gây ra chuyện, nhưng không cố ý… chị có tha thứ được không?”

Thư Kỳ lặng một lúc, rồi nói khẽ: “Tùy người bị tổn thương. Tha thứ là quyền của họ, không phải của mình.”

Nhã An gật đầu, nước mắt rơi thêm một giọt.

Khi đêm xuống, cô ngồi bên cửa kính, nhìn mưa bắt đầu rơi lác đác. Ở đâu đó, chuyến bay của Khiêm chắc đã hạ cánh. Cô tự hỏi: nếu ngày mai anh biết tất cả, liệu anh có trở về nữa không.

Cô lấy điện thoại, mở phần ghi âm, bấm Bắt đầu. Giọng cô vang lên, run rẩy:

“Trần Duy Khiêm… nếu anh nghe được điều này, thì có lẽ tôi đã không còn can đảm gặp anh.

Đêm mưa ba năm trước, người anh tìm… chính là cha anh.

Và người cầm ô, người kéo con mèo khỏi đường… là mẹ tôi. Còn người bên cạnh bà… là tôi.

Chúng tôi không cố ý. Nhưng tai nạn vẫn xảy ra.

Tôi đã muốn nói từ đầu, nhưng sợ mất anh, dù anh chưa từng là của tôi.

Nếu anh hận, tôi hiểu. Nhưng xin đừng hận mẹ tôi.”

Cô dừng ghi âm, lưu file, đặt tiêu đề: “Sự thật của mưa đêm.”

Ngoài kia, mưa nặng hạt hơn. Trong căn hộ, ánh đèn phản chiếu lên vách kính, tạo thành những vệt nước run rẩy — giống hệt đêm ba năm trước.

Và giữa những vệt nước đó, có một hình bóng — một cô gái, đang ngồi lặng, chờ cơn bão gõ cửa vào ngày mai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×