Sáng hôm sau, Đà Nẵng mờ sương, còn Sài Gòn ướt đẫm trong một cơn mưa trái mùa.
Khiêm trở về sớm hơn dự kiến. Chuyến bay hạ lúc 6 giờ sáng, và anh đã có mặt ở Everly trước khi đồng hồ kịp điểm 7. Anh tưởng cô vẫn đang ngủ, nhưng khi bước vào, căn hộ im lặng đến lạ – không có tiếng máy pha cà phê, không có hơi ấm quen thuộc từ bếp.
Bàn làm việc mở ra. Giữa những tập hồ sơ gọn gàng là một chiếc điện thoại, sáng màn hình với dòng chữ:
“1 bản ghi âm – Sự thật của mưa đêm.”
Anh thoáng cau mày. Tay chạm vào, nhưng chần chừ. Cảm giác bất an kéo lên từng lớp, giống hệt những giọt nước đầu tiên rơi trên kính xe năm xưa — chậm, rồi nặng dần.
Anh nhấn phát.
Giọng cô vang lên, mỏng và run, nhưng rõ ràng từng chữ.
“Trần Duy Khiêm… nếu anh nghe được điều này, thì có lẽ tôi đã không còn can đảm gặp anh…”
Khi giọng cô nói đến câu ‘người cầm ô là mẹ tôi, còn người bên cạnh bà là tôi’, ngón tay anh dừng lại giữa không trung. Căn phòng lặng như bị rút hết không khí. Mỗi chữ cô nói sau đó như một nhát cắt – chậm, ngọt, nhưng đau.
Anh ngồi xuống ghế, mắt nhìn trân trân ra cửa kính mờ sương. Một lúc lâu, anh mới nhận ra tay mình đang run. Cốc cà phê trên bàn đổ ra, chảy xuống sàn, loang thành một vệt nâu xẫm — như một vết thương tràn ra mà không ai buồn lau.
Cùng lúc đó, Nhã An đứng bên ngoài bệnh viện Trưng Vương. Cô mặc áo khoác be, trong tay cầm bó hoa ly trắng. Hôm nay là sinh nhật cha anh. Mỗi năm, Khiêm đều đến một mình. Nhưng năm nay, cô muốn đi trước — để xin lỗi, dù chỉ bằng im lặng.
Cô bước vào phòng 306. Ông Trần vẫn nằm đó, gương mặt thanh thản như đang ngủ. Máy theo dõi nhấp nháy những con số đều đặn. Cô đặt hoa xuống, khẽ nói:
“Cháu xin lỗi, bác. Ba năm trước, đáng lẽ cháu phải bước chậm hơn một bước… hoặc nhanh hơn một bước.”
Cô cười, nụ cười méo mó. “Giờ cháu chỉ mong bác tỉnh dậy, để Khiêm không còn nhìn mưa như nhìn một bản án nữa.”
Giọng cô nhỏ dần, chỉ còn tiếng máy kêu nhịp đều.
Khiêm lái xe đến bệnh viện ngay sau đó. Anh không nói với ai. Đôi mắt anh sưng nhẹ, không phải vì thiếu ngủ – mà vì thứ gì đó còn nặng hơn giấc mơ. Khi vào đến cửa phòng, anh thấy bó hoa trắng trên bàn.
Anh không cần hỏi ai mang đến. Mùi hương ấy, cách cắm hoa ấy — tất cả đều là của cô.
Anh nhìn cha, rồi nhìn bó hoa, lòng xoáy một vòng kỳ lạ.
Giận? Có.
Đau? Có.
Nhưng giữa tất cả, là một thứ khác — sự thấu hiểu mà chính anh cũng không muốn có.
“Ba à…” – anh nói khẽ, ngồi xuống bên giường. – “Nếu ba còn nghe được, hãy nói cho con biết… tha thứ là thứ có thể học được không?”
Bàn tay ông vẫn im, nhưng một ngón tay khẽ co lại, rất nhẹ. Anh không chắc đó là ảo giác hay sự đáp lại.
Buổi chiều, Nhã An trở về nhà. Căn hộ không bật đèn, chỉ có ánh sáng lạnh tràn qua cửa kính. Cô tưởng anh vẫn chưa về. Nhưng rồi, khi vừa đặt túi xuống, giọng anh vang lên sau lưng:
“Cô định bỏ đi à?”
Cô quay lại. Khiêm đứng dựa vào cửa sổ, gương mặt điềm tĩnh đến đáng sợ. Điện thoại nằm trên bàn, đèn màn hình đã tắt.
“Anh nghe rồi.” – Cô nói khẽ.
“Ừ.” – Giọng anh mệt. – “Ba năm… và cô chọn nói bằng một bản ghi âm?”
“Em không đủ can đảm nhìn anh.” – Cô nói, lần đầu tiên gọi anh bằng “anh” chứ không phải “tổng giám đốc.”
“Vậy em mong gì? Rằng tôi sẽ tha thứ?”
Cô cười buồn. “Không. Em chỉ mong anh biết sự thật. Dù nó khiến anh hận.”
Anh tiến lại, dừng trước mặt cô. “Tôi từng nghĩ sẽ giết người cầm ô trong đoạn video đó, cô biết không?”
Cô không né tránh, chỉ nhìn thẳng. “Em biết.”
“Nhưng khi nghe giọng em… tôi lại không làm được.” – Anh nói, giọng nhỏ đi. “Vì em đã làm điều tôi chưa từng làm: đối mặt.”
Cô cắn môi, mắt rưng. “Em không đủ dũng cảm để xin anh tha thứ. Chỉ mong anh đừng làm mẹ em đau. Bà đã chịu đủ rồi.”
Khiêm im lặng rất lâu. Mưa ngoài trời bắt đầu rơi. Tiếng mưa rơi trên kính như lặp lại đêm định mệnh ấy, nhưng giờ đây không còn sắc lạnh, mà là mềm, mờ, và mỏi.
“Ba tôi vẫn chưa tỉnh.” – Anh nói. “Nhưng nếu ông ấy tỉnh, có lẽ ông sẽ không muốn tôi sống cả đời trong hận thù.”
Cô ngẩng đầu. “Anh…”
Anh nhìn thẳng vào cô. “Tôi chưa biết gọi tên cảm xúc này là gì. Nhưng có lẽ, nó không phải hận.”
Một giọt nước từ tóc cô rơi xuống sàn – không rõ là nước mưa hay nước mắt.
“Vậy… anh muốn em làm gì?”
“Ở lại.” – Anh nói. “Cho đến khi tôi hiểu được mình nên tha thứ thế nào.”
Cô bật cười, giọng khàn: “Anh tin em đến vậy sao?”
“Không.” – Anh đáp. – “Tôi không tin ai cả. Nhưng tôi muốn tin lần này.”
Cô không nói nữa, chỉ gật đầu. Cả hai đứng im, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Đêm đó, Khiêm mở lại đoạn ghi âm một lần nữa. Lần này, anh không thấy đau – chỉ thấy giọng cô run như sợi mưa trên mái tôn. Ở câu cuối, “xin đừng hận mẹ tôi,” anh dừng lại, bật cười khẽ – nụ cười đầu tiên sau ba năm.
Anh ngẩng lên nhìn khung ảnh trên kệ. Lần đầu tiên, anh lật nó lại. Bức ảnh chụp ba anh và một cô bé xa lạ mỉm cười trong vườn hoa ly trắng. Dưới tấm hình có dòng chữ cũ mờ: “Mưa không giết ai, chỉ khiến ta lộ ra ai thật sự sợ ướt.”
Anh khẽ lẩm bẩm: “Ba, con nghĩ con hiểu rồi.”
Ngoài cửa sổ, mưa ngừng. Bầu trời hé ánh sáng.
Trong phòng bên cạnh, Nhã An cuộn tròn trên ghế sofa, gương mặt lấm tấm nước mắt nhưng miệng mỉm cười. Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, chỉ biết rằng, ít nhất, đêm nay, cơn mưa đã không còn đáng sợ nữa.
Và có lẽ, khi mưa quay lại lần nữa — họ sẽ không còn đứng ở hai bên cầu.
Họ sẽ cùng nhau đi qua.