hợp đồng cảm xúc

Chương 8: Trước Khi Bình Minh Đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên của mùa chiếu xuyên qua rèm cửa, hắt lên gương mặt của Nhã An. Cô tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt, đầu vẫn còn nặng trĩu sau một đêm dài trằn trọc. Căn hộ im ắng. Mọi thứ dường như chưa thay đổi — nhưng sâu trong cô, có điều gì đó đã khác. Cơn sợ hãi đã dịu đi, thay bằng cảm giác mơ hồ giữa nhẹ nhõm và lo lắng.

Trên bàn ăn, một tờ giấy được đặt gọn gàng:

“Tôi đến bệnh viện. Nếu cô rảnh, hãy tới. – Khiêm.”

Cô khẽ mím môi. Giọng chữ nghiêng nghiêng ấy lạnh nhưng không còn sắc như trước, như thể trong khoảng cách giữa những dòng mực vẫn còn một chút ấm sót lại.

Cô vội thay đồ, khoác áo be, rồi ra khỏi nhà. Ngoài trời, mây đã tan. Bầu trời xanh nhạt, có gió nhẹ. Thỉnh thoảng, hương hoa ly phảng phất đâu đó khiến cô thoáng rùng mình — hương hoa mà cô từng đặt trên bàn bệnh của cha anh.

Tầng 3, phòng 306. Khiêm đứng bên cửa sổ, ánh sáng phản chiếu lên vai áo anh, khiến dáng anh trông vừa mạnh mẽ vừa cô độc. Ông Trần vẫn nằm yên, máy theo dõi vẫn đều đặn kêu. Khi cô bước vào, anh không quay lại ngay, chỉ nói bằng giọng trầm khàn:

“Ba tôi có phản ứng nhỏ sáng nay. Ngón tay động đậy.”

“Thật sao?” – Cô thốt lên, mắt sáng lên một thoáng vui.

“Ừ.” – Anh khẽ gật. “Có thể là phản xạ tự nhiên… nhưng tôi muốn tin không phải.”

Không khí trong phòng dịu đi, như có thứ gì đó mềm lại. Cô tiến lại gần, đứng cạnh giường bệnh. Cả hai im lặng rất lâu, chỉ nghe tiếng máy kêu đều như nhịp tim của người đang ngủ.

“Em từng sợ…” – Cô khẽ nói. “Rằng nếu bác tỉnh lại, mọi chuyện sẽ trở thành địa ngục.”

“Còn tôi thì từng sợ,” – anh đáp, ánh mắt vẫn dõi về phía người cha – “nếu ông ấy không tỉnh, tôi sẽ chẳng bao giờ học được cách tha thứ.”

Họ nhìn nhau. Trong ánh nhìn ấy, không còn là hai người trong một hợp đồng, cũng không còn là tội và nạn nhân. Chỉ còn hai con người, cùng mang vết thương của quá khứ, đang cố gắng đứng trên cùng một mặt đất.

Chiều, Khiêm đề nghị rời bệnh viện sớm. Anh muốn lái xe ra biển — nơi mà ba anh từng hứa sẽ đưa anh đi, nhưng chưa bao giờ kịp.

“Đi với tôi không?” – anh hỏi, tay đặt hờ trên vô lăng.

Cô hơi ngập ngừng, rồi gật. “Được.”

Họ chạy dọc theo con đường ven biển, nơi gió thổi mặn và sóng đập trắng xóa. Những tòa nhà dần lùi lại phía sau, chỉ còn bầu trời và mặt nước. Cô mở cửa kính, để gió lùa vào. Mái tóc bay tung, chạm nhẹ vào tay anh.

“Cảm giác thế nào?” – anh hỏi.

“Như lần đầu được thở.” – Cô cười. “Còn anh?”

“Như lần đầu biết mình còn sống.”

Câu nói khiến cô thoáng sững. Anh hiếm khi nói điều gì có cảm xúc. Giờ đây, trong nụ cười nhạt, ánh mắt anh có gì đó ấm áp hơn bao giờ hết.

Khi xe dừng ở bãi cát, anh bước xuống trước. Sóng đập vào bờ, mùi muối và gió hòa vào nhau. Anh tháo giày, để chân trần bước ra nước. Cô đứng sau, nhìn dáng anh chìm trong ánh chiều vàng, tự dưng thấy lòng mình yên đến lạ.

“Ngày nhỏ, tôi từng ghét biển.” – anh nói, không quay lại. “Vì ba luôn chọn biển mỗi khi cần suy nghĩ. Tôi nghĩ ông trốn tôi. Nhưng giờ tôi hiểu, có những chuyện chỉ có thể đối thoại với sóng.”

Cô tiến lại gần, đứng cạnh anh, để gió cuốn đi tóc và lời. “Anh có nghĩ một ngày nào đó, anh sẽ thôi tìm câu trả lời trong quá khứ không?”

Anh nhìn xa xăm. “Có lẽ không. Nhưng tôi có thể học cách không để nó nuốt mình.”

Cô im, rồi khẽ nói: “Em cũng đang học điều đó.”

Khiêm quay sang nhìn cô, ánh mắt anh dịu lại. “Ngày mai, tôi sẽ hủy hợp đồng.”

Cô ngạc nhiên. “Hủy?”

“Ừ. Hợp đồng vốn để bảo vệ tôi khỏi cảm xúc. Nhưng có vẻ nó không còn tác dụng nữa.”

“Anh không cần giữ em vì thương hại đâu.”

“Không.” – Anh lắc đầu, môi nhếch nhẹ. “Tôi giữ em vì muốn bắt đầu lại. Nhưng không bằng giấy tờ, mà bằng thật lòng.”

Trái tim cô khẽ run. “Còn vết thương giữa chúng ta?”

“Thời gian sẽ làm mờ, nếu cả hai cùng giữ nó sạch.” – Anh cúi xuống, nhặt một vỏ sò, đặt vào tay cô. “Không ai chọn được quá khứ. Nhưng chúng ta có thể chọn cách bước qua nó.”

Cô nhìn vỏ sò, ánh hoàng hôn phản chiếu thành màu hổ phách. Gió thổi mạnh, mang theo tiếng sóng vỗ — như nhịp thở của những điều đang hồi sinh.

Đêm, họ trở về thành phố. Khiêm dừng xe trước căn hộ, không vội lên. Anh nói, giọng thấp:

“Ba tôi có thể tỉnh, hoặc không. Nhưng tôi đã tỉnh rồi. Và tôi không muốn mất thêm ai chỉ vì im lặng.”

Cô ngước nhìn anh, ánh đèn đường vàng hắt vào gương mặt mệt mỏi nhưng chân thành. “Cảm ơn anh… vì đã không hận.”

Anh khẽ cười. “Cảm ơn em, vì đã dám nói.”

Họ đứng một lúc lâu, không ai nói gì thêm. Chỉ có gió thổi qua, mang theo hương mưa còn sót lại trên đường.

Khi cô bước vào căn hộ, anh gọi khẽ: “Nhã An.”

Cô quay lại.

“Ngày mai, nếu mưa,” – anh nói – “đừng sợ. Tôi sẽ đi cùng em.”

Cô mỉm cười, ánh mắt long lanh như sóng: “Em tin.”

Ngoài kia, bầu trời dần chuyển sang xanh thẫm. Biển vẫn thì thầm ở nơi xa, còn cơn mưa – có lẽ – đã học cách trở lại mà không khiến ai phải đau nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×