Hạ Băng đã chịu đựng được hai tuần sống chung dưới mái nhà của Lãnh Hàn Phong. Mọi thứ diễn ra đúng như anh ta dự đoán: cô thức dậy lúc 6:30 sáng, chuẩn bị cà phê hoàn hảo, và tuân thủ mọi quy tắc cá nhân. Mặc dù cô giữ khoảng cách 1 mét, nhưng việc phải ăn sáng và ăn tối cùng anh ta trong sự im lặng căng thẳng đã trở thành một cực hình.
Tối nay, luật lệ cá nhân lại được mở rộng.
"Tối nay, cô sẽ đi cùng tôi đến buổi tiệc từ thiện của Hiệp hội Doanh nhân," Hàn Phong thông báo, khi cô đang sắp xếp hồ sơ trên bàn làm việc.
"Tôi không nghĩ vị trí trợ lý điều hành của tôi yêu cầu phải tham dự các sự kiện xã hội, Tổng giám đốc Lãnh," Hạ Băng đáp, cố gắng né tránh. Cô ghét những nơi xa hoa và sự chú ý.
"Tôi là một người đàn ông thành đạt," Hàn Phong nói, không ngước lên khỏi máy tính. "Tôi cần một người phụ nữ xuất sắc và chuyên nghiệp đứng bên cạnh. Đó là yêu cầu của Điều khoản 4."
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào bộ vest công sở kín đáo của cô.
"Và cô sẽ không mặc cái bộ đồ công sở nhàm chán đó. Cô sẽ mặc thứ tôi đã chuẩn bị cho cô."
Chiếc Đầm Đen Gợi Cảm:
Khi Hạ Băng trở về phòng, cô thấy một chiếc hộp lớn, sang trọng đặt trên giường. Bên trong là một chiếc đầm dạ hội màu đen, cúp ngực, được cắt may tinh xảo từ lụa Ý. Chiếc váy không quá hở hang nhưng ôm sát cơ thể cô một cách hoàn hảo, khoe trọn đường cong mềm mại mà cô luôn cố gắng giấu kín dưới những bộ vest.
Hạ Băng kinh ngạc. Nó đẹp, nhưng quá gợi cảm và quá đắt tiền.
Cô miễn cưỡng mặc nó vào. Chiếc đầm tạo ra một cảm giác xa lạ, quyền lực, nhưng cũng đầy sự phơi bày.
Khi cô bước ra khỏi phòng, Lãnh Hàn Phong đang đợi ở phòng khách. Anh ta mặc bộ tuxedo đen lịch lãm, làm tôn lên vẻ ngoài lạnh lùng, mạnh mẽ.
Anh ta nhìn cô. Ánh mắt anh ta không còn là sự thờ ơ hay tính toán. Đôi mắt đen sâu của anh ta bỗng bùng cháy một ngọn lửa khát khao và chiếm hữu không thể che giấu. Anh ta đánh giá cô từ đầu đến chân, chậm rãi, như thể đang thẩm định một tài sản quý giá vừa được bàn giao.
Sự căng thẳng trong ánh mắt anh ta lớn đến mức khiến Hạ Băng cảm thấy mặt nóng ran.
"Tốt," anh ta nói, giọng anh ta khàn đi một chút. "Hoàn hảo."
Anh ta tiến lại gần, cầm lấy một chiếc vòng cổ kim cương đơn giản nhưng lấp lánh và đeo nó lên cổ cô. Bàn tay anh ta chạm vào da thịt trần trụi của cô. Cú chạm nhẹ nhưng đủ để Hạ Băng rùng mình.
"Đây là chiếc vòng cổ công ty, cô sẽ giữ nó. Nó phù hợp với vị trí của cô đêm nay. Cô phải thể hiện sự đẳng cấp của tôi."
Sự Chiếm Hữu Công Khai:
Tại buổi tiệc, Hạ Băng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Vẻ đẹp lạnh lùng, kiêu sa của cô trong chiếc đầm đen, cộng với vị trí đứng bên cạnh Lãnh Hàn Phong, đã thu hút sự chú ý của mọi quan khách.
"Hàn Phong, đây là ai vậy? Cô gái mới của anh sao?" một nữ doanh nhân giàu có hỏi, giọng điệu đầy mỉa mai.
Hàn Phong đặt tay lên eo Hạ Băng, siết nhẹ một cách công khai. Hành động đó mang tính khẳng định chủ quyền tuyệt đối, khiến Hạ Băng cứng đờ.
"Đây là Trợ lý Điều hành Cao cấp 24/7 của tôi, Trần Hạ Băng," anh ta nói, nhấn mạnh vào con số "24/7" và chức danh cao cấp. "Cô ấy là người duy nhất nắm rõ mọi dự án của tôi. Nếu muốn hợp tác với tôi, các vị nên nói chuyện với cô ấy."
Trong suốt buổi tiệc, bàn tay của Hàn Phong không rời khỏi Hạ Băng. Khi không ở eo, nó ở lưng cô, ở cánh tay cô. Đó không phải là sự lãng mạn, mà là sự kiểm soát vật lý. Anh ta dùng cơ thể mình như một bức tường ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.
Ánh Mắt Ghen Tuông:
Mọi thứ trở nên tồi tệ hơn khi Hạ Băng gặp lại Đỗ Minh Quân, một đồng nghiệp cũ và là người luôn ngưỡng mộ tài năng của cô.
Minh Quân lịch sự đến chào cô. "Hạ Băng? Lâu quá không gặp. Tôi nghe tin cô làm việc ở H.P. Chúc mừng cô. Cô trông... thật lộng lẫy."
Hạ Băng mỉm cười, cảm thấy thoải mái hơn khi nói chuyện với một người bình thường. "Cảm ơn anh, Minh Quân. Mọi việc vẫn ổn."
Khi Minh Quân đưa tay ra bắt tay cô, Lâm Hàn Phong lập tức chen vào giữa họ. Anh ta không nói một lời, nhưng ánh mắt anh ta quét qua Minh Quân đầy sự lạnh lẽo và khinh miệt.
Hàn Phong nắm lấy cổ tay Hạ Băng, kéo cô sát lại gần mình. Anh ta ghé sát tai cô, thì thầm bằng một giọng nói đầy đe dọa, khiến Hạ Băng rùng mình.
"Quy tắc số 5: Khoảng cách tối thiểu 1 mét. Cô có vẻ đã quên quy tắc này khi nói chuyện với người đàn ông khác."
"Tôi... tôi không quên. Đó là công việc xã giao," Hạ Băng thì thầm phản kháng.
"Công việc xã giao của cô là đứng yên và đẹp," Hàn Phong gằn giọng. "Sự thân mật chỉ dành cho những người tôi cho phép. Và anh ta, rõ ràng là không được phép."
Anh ta quay sang Minh Quân, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và dứt khoát. "Xin lỗi, anh Quân. Trợ lý Trần đang có việc gấp. Chúc anh vui vẻ."
Hàn Phong kéo Hạ Băng rời khỏi đó, gần như lôi cô đi qua đám đông. Sự thô bạo này khiến cô cảm thấy nhục nhã.
Trừng Phạt Trong Xe:
Khi lên xe trở về, Hạ Băng giận dữ rút tay ra khỏi tay anh ta.
"Anh đã đi quá giới hạn! Anh không có quyền đối xử với tôi như một tài sản cá nhân! Tôi là trợ lý của anh, không phải là thú cưng!"
Hàn Phong ngồi im lặng một lúc, nhìn ra màn đêm. Sau đó, anh ta quay lại, khuôn mặt anh ta trong bóng tối trở nên sắc nét và nguy hiểm hơn.
"Cô đã vi phạm quy tắc," anh ta nói. "Cô đã tạo cơ hội cho kẻ khác chạm vào cô, và cô đã cười với hắn ta. Cô là của tôi, Hạ Băng. Trong 3 năm này, cô là thời gian, là không gian, là sự tận tâm của tôi. Kẻ khác không có quyền chiếm hữu một giây phút nào của cô."
Anh ta đột ngột nắm lấy gáy cô, kéo mạnh cô về phía mình, và đặt một nụ hôn mạnh mẽ, đầy sự trừng phạt lên môi cô. Nụ hôn này không có sự lãng mạn, chỉ có sự chiếm hữu thô bạo. Anh ta muốn dùng hơi thở và hành động để khắc sâu vào cô sự thật: cô đã thuộc về anh ta.
Hạ Băng cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh ta quá mạnh mẽ. Anh ta buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt bùng cháy, thỏa mãn.
"Đây là phần bổ sung cho Điều khoản 4. Khi cô vi phạm, tôi sẽ định đoạt cách trừng phạt. Đừng quên điều đó, Trợ lý Trần. Tôi không thích sự mất kiểm soát."
Anh ta tựa lưng vào ghế, vẻ mặt anh ta trở lại lạnh lùng và hoàn toàn bình thản, như thể nụ hôn vừa rồi chỉ là một động tác thở đơn giản. Nhưng Hạ Băng thì không. Cô cảm thấy tim mình đập loạn, môi cô bỏng rát, và cô biết, trò chơi này đang trở nên nguy hiểm hơn cô tưởng rất nhiều.