hợp đồng của kẻ chết tiệt

Chương 4: CĂN PHÒNG KỀ BÊN VÀ GIẤC NGỦ NGẮN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự kiện buổi tiệc, Hạ Băng nhận ra mình không thể tiếp tục giữ thái độ chống đối công khai. Sự chiếm hữu của Lãnh Hàn Phong quá mạnh mẽ, và cô không muốn bất kỳ sự vi phạm nào dẫn đến những "hình phạt" như nụ hôn cưỡng bức trong xe đêm đó.

Tuy nhiên, việc sống chung dưới một mái nhà đã trở thành một thách thức tâm lý và thể xác đối với cả hai.

Những Cái Chạm Vô Tình:

Do yêu cầu 24/7 của Hàn Phong, Hạ Băng thường xuyên phải làm việc đến tận khuya trong phòng làm việc cá nhân của anh ta, ngay sát phòng ngủ của anh.

Vào một đêm muộn, Hạ Băng đang cố gắng hoàn thành bản dịch tài liệu quan trọng. Cô cảm thấy mệt mỏi và mắt bắt đầu díp lại.

Hàn Phong bước ra khỏi phòng ngủ của mình, chỉ mặc chiếc quần nỉ rộng, để trần phần thân trên. Cơ thể anh ta rắn chắc, cơ bắp nổi rõ dưới ánh đèn mờ ảo của căn hộ. Sự xuất hiện bất ngờ và gợi cảm của anh ta khiến Hạ Băng giật mình, tim cô đập thình thịch.

"Cô vẫn chưa ngủ sao?" Hàn Phong hỏi, giọng anh ta trầm ấm và có chút lười nhác của người vừa thức giấc.

"Tôi cần hoàn thành bản dịch này. Sáng mai anh cần dùng nó," Hạ Băng đáp, cố gắng nhìn vào màn hình máy tính thay vì cơ thể vạm vỡ của anh ta.

Hàn Phong tiến lại gần, đứng ngay sau lưng cô. Anh ta cúi xuống, nhìn vào màn hình. Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào gáy cô, khiến cô rùng mình.

"Đoạn này bị dịch sai," anh ta nói, tay anh ta đưa ra, chỉ vào màn hình. Do không gian hẹp, cánh tay anh ta vô tình chạm vào vai cô. Cái chạm nhẹ nhàng, nhưng sự nóng bỏng từ làn da trần của anh ta đã truyền đến cô.

Hạ Băng cố gắng né tránh, nhưng cô không thể di chuyển được. Cô cảm thấy anh ta cố tình kéo dài khoảnh khắc này, tận hưởng sự căng thẳng.

"Tôi nghĩ cô cần nghỉ ngơi. Sự mệt mỏi đang ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc," Hàn Phong nói, giọng anh ta chứa đầy sự quan tâm giả dối.

Anh ta nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai cô, bắt đầu xoa bóp. Động tác của anh ta thành thạo, làm dịu đi sự căng thẳng, nhưng đồng thời lại tạo ra một sự kích thích khác.

"Tôi... tôi ổn," Hạ Băng thì thầm, cô cố gắng chống cự lại sự dịu dàng nguy hiểm này.

"Không, cô không ổn," Hàn Phong nói, giọng anh ta đầy chiếm hữu. "Cô là tài sản của tôi trong 3 năm. Tôi không cho phép tài sản của tôi bị hao mòn. Ngủ đi."

Anh ta buông cô ra, nhưng trước khi quay đi, anh ta cúi xuống, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô. Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng, nhưng đầy sự ám ảnh.

Căn Phòng Kề Bên:

Sau sự kiện đó, Hạ Băng càng nhận thức rõ hơn về sự hiện diện của cánh cửa thông phòng bị che khuất sau bức tranh.

Mặc dù cô luôn khóa cửa từ phía mình, nhưng việc biết rằng Lãnh Hàn Phong đang ở ngay sát bên, chỉ cách cô vài bước chân và một lớp gỗ mỏng, đã tạo ra một sự bất an thường trực.

Vào những đêm mất ngủ, cô có thể nghe thấy tiếng động nhỏ từ phòng anh ta: tiếng anh ta lật sách, tiếng nước chảy từ phòng tắm. Những âm thanh cá nhân đó khiến cô cảm thấy ranh giới giữa họ hoàn toàn bị xóa nhòa.

Một đêm, Hạ Băng bị ác mộng. Cô bật dậy, thở dốc. Cảm giác sợ hãi và cô đơn trong căn phòng xa hoa quá lớn.

Cô tiến đến cánh cửa bí mật, áp tai vào đó. Cô nghe thấy tiếng thở đều đặn và sâu lắng của Hàn Phong. Cô biết anh ta đang ngủ. Chỉ cần biết anh ta ở ngay đó, sự sợ hãi của cô dường như giảm đi.

Cô đứng đó một lúc lâu, dựa vào cánh cửa. Cô cảm nhận được sự ấm áp từ phòng anh ta truyền qua lớp gỗ.

Đột nhiên, tiếng động dừng lại. Cô nghe thấy tiếng di chuyển nhẹ nhàng, và sau đó là tiếng nói trầm thấp, sắc lạnh.

"Cô đang làm gì ở đó, Trợ lý Trần?"

Hạ Băng giật mình, lùi lại. Cô biết, anh ta đã thức dậy, hoặc thậm chí là đã thức từ trước.

"Tôi... tôi bị mất ngủ," cô đáp, giọng nói run rẩy.

Sự im lặng kéo dài một lúc. Cô gần như có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta xuyên qua bức tường.

"Quay về giường đi," Hàn Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh ta đầy uy quyền. "Và nếu cô cần một cách để ngủ ngon, hãy gọi tôi. Tôi biết nhiều cách để giúp cô quên đi sự mất ngủ."

Lời nói đó quá gợi mở và nguy hiểm, khiến Hạ Băng cảm thấy mặt nóng bừng.

"Cảm ơn Tổng giám đốc Lãnh. Tôi... tôi tự giải quyết được."

Cô vội vàng quay về giường, nằm xuống, nhịp tim vẫn đập mạnh. Cô biết, anh ta đã cố tình đặt cánh cửa đó ở đó, không chỉ để tiện cho công việc, mà còn để tạo ra sự căng thẳng, để chứng minh sự chiếm hữu tuyệt đối của mình, ngay cả trong giấc ngủ.

Anh ta đang thách thức cô, đang phá vỡ mọi rào cản tinh thần. Và trong căn hộ tối tăm này, cô gần như không còn nơi nào để trốn thoát khỏi luật lệ cá nhân của kẻ chết tiệt này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×