hợp đồng của kẻ chết tiệt

Chương 6: THANG MÁY ĐỊNH MỆNH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lời cảnh báo của Lý Ánh Vy, Hạ Băng quyết tâm thiết lập lại ranh giới của mình. Cô muốn chứng minh rằng, dù sống chung dưới một mái nhà, cô vẫn là một cá nhân độc lập và không phải là một "vật sở hữu" của Lãnh Hàn Phong.

Tuy nhiên, sự kháng cự của cô chỉ làm tăng thêm sự kích thích đối với bản chất chiếm hữu của anh ta.

Sự Vi Phạm Quy Tắc:

Buổi sáng hôm đó, Hạ Băng nhận được một cuộc gọi từ mẹ cô. Bà đang lo lắng về việc cô sống chung với Hàn Phong và muốn biết liệu cô có ổn không. Hạ Băng đã trấn an bà, nhưng cô không nhận ra rằng Lãnh Hàn Phong đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện từ phòng làm việc của mình.

Vào buổi chiều, Hạ Băng đang chuẩn bị rời khỏi công ty để gặp một đối tác, nhưng Hàn Phong bất ngờ gọi cô vào phòng.

"Cô đang đi đâu, Trợ lý Trần?" anh ta hỏi, giọng nói anh ta lạnh hơn thường lệ.

"Tôi có một cuộc hẹn với đối tác tại nhà hàng X. Tôi đã sắp xếp lịch cho anh..." Hạ Băng nói, nhưng cô nhận ra sự im lặng bất thường của anh.

"Tôi không nhớ là đã đồng ý cho cô rời khỏi tầm mắt của tôi," anh ta nói. "Quy tắc của tôi là cô phải luôn có mặt khi tôi cần. Nếu có một lịch trình riêng, cô phải báo cáo trước."

"Tôi đã gửi lịch trình qua email," Hạ Băng đáp, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Hàn Phong đứng dậy, bước đến gần cô, ánh mắt anh ta sắc lạnh như băng.

"Và tôi đã thấy nó. Nhưng cô đã không hỏi ý kiến tôi. Cô đã tự quyết định. Sự tự do của cô đã được mua bằng 500 triệu đô la. Cô nên nhớ điều đó."

Anh ta tiến lại gần, cầm lấy điện thoại của cô, mở cuộc gọi cuối cùng mà cô đã thực hiện. "Và cô đã gọi cho mẹ mình? Cô đã kể chuyện gì với bà ta?"

"Đó là chuyện riêng tư của tôi!" Hạ Băng hét lên, cố gắng giật lại điện thoại.

Hàn Phong nắm chặt tay cô, sự giận dữ trong mắt anh ta bùng cháy. "Không có gì là riêng tư khi cô đã ký vào hợp đồng của tôi. Mọi hành động của cô đều ảnh hưởng đến tôi. Và tôi ghét sự mất kiểm soát."

Anh ta đưa điện thoại cho cô, rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi phòng làm việc, không nói thêm một lời nào. Anh ta dẫn cô đến khu vực thang máy riêng, nơi không có ai.

Thang Máy Định Mệnh:

Khi cánh cửa thang máy đóng lại, Lãnh Hàn Phong ngay lập tức đẩy Hạ Băng vào tường, khóa chặt cô bằng cơ thể mình. Ánh mắt anh ta bùng cháy, đầy sự chiếm hữu, và sự trừng phạt.

"Tôi đã nói, cô là của tôi. Không gian, thời gian, sự tận tâm của cô... tất cả đều thuộc về tôi," anh ta gầm gừ, giọng nói anh ta khàn đặc và nguy hiểm. "Cô muốn lấy lại điện thoại? Tốt. Nhưng cô phải trả giá cho sự thiếu vâng lời của mình."

"Anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra!" Hạ Băng cố gắng kháng cự, nhưng cơ thể cô bị áp chế hoàn toàn.

Anh ta cúi xuống, ghé sát tai cô. "Trừng phạt của cô sẽ không công khai. Nó sẽ ở trong bóng tối, trong sự riêng tư. Cô sẽ nhận ra rằng tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn với cô, ngay cả khi cô cố gắng giữ lại sự tôn nghiêm."

Hàn Phong đột ngột đặt một nụ hôn mạnh mẽ, đầy sự trừng phạt lên môi cô. Nụ hôn này không có sự lãng mạn, chỉ có sự thô bạo và sự chiếm hữu. Anh ta muốn cô biết, anh ta có thể làm những điều này với cô ở bất cứ đâu.

Bàn tay anh ta luồn vào mái tóc cô, giữ chặt gáy cô, buộc cô phải chịu đựng nụ hôn đó. Anh ta hôn cô một cách điên cuồng, như thể muốn hút cạn hơi thở của cô, và khẳng định quyền lực của mình.

Hạ Băng cố gắng đẩy anh ra, nhưng anh ta quá mạnh. Cô cảm thấy bất lực, nhưng đồng thời, một sự kích thích nguy hiểm bắt đầu trỗi dậy.

Đột nhiên, tiếng "đing" vang lên. Thang máy đã đến tầng trệt. Cửa thang máy chuẩn bị mở ra.

Hàn Phong buông cô ra, nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng, nhưng khuôn mặt anh ta lại trở về sự lạnh lùng hoàn hảo.

"Đây là sự trừng phạt cuối cùng," anh ta thì thầm, giọng nói anh ta đầy vẻ thỏa mãn. "Nhưng nếu cô còn dám lặp lại, tôi sẽ không chỉ dùng môi."

Anh ta lấy một chiếc khăn tay từ túi áo, nhẹ nhàng lau đi vết son môi bị nhòe của cô, hành động này vừa dịu dàng vừa đầy sự kiểm soát.

"Và đừng bao giờ nói với ai về những gì xảy ra trong thang máy này. Đây là Bí mật của chúng ta."

Hàn Phong bước ra khỏi thang máy, đi thẳng đến chiếc xe đang đợi, bỏ lại Hạ Băng đứng chết lặng. Cô cảm thấy run rẩy, môi cô vẫn còn bỏng rát, và một cảm giác nhục nhã, nhưng cũng đầy sự ám ảnh trỗi dậy.

Hạ Băng biết, cô đã thua. Sự tôn nghiêm mà cô cố gắng bảo vệ đã bị phá vỡ. Hàn Phong đã cho cô thấy, anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn, ngay cả trong không gian công cộng.

Cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra rằng cô đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm và đầy kích thích với người đàn ông này. Cô không thể chống cự. Cô đã trở thành con rối trong tay anh ta.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×