Sau "sự cố thang máy", Hạ Băng càng thêm thận trọng và giữ khoảng cách. Cô làm việc như một cái máy, tuân thủ mọi chỉ thị của Lãnh Hàn Phong, nhưng cô hoàn toàn đóng cửa mọi cảm xúc. Tuy nhiên, Lãnh Hàn Phong không phải là người dễ dàng chấp nhận sự lạnh nhạt.
Sự Cố Ở Biệt Thự Ngoại Ô:
Vào cuối tuần, Hàn Phong yêu cầu Hạ Băng đi cùng anh đến biệt thự ngoại ô của gia đình để tham gia một buổi tiệc kín. Mục đích công việc là giới thiệu Hạ Băng với một số đối tác lâu năm.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Hàn Phong yêu cầu Hạ Băng đi cùng anh xuống căn hầm rượu cá nhân để chọn một chai rượu quý cho buổi sáng hôm sau.
Căn hầm nằm sâu dưới lòng đất, rộng lớn nhưng ánh sáng mờ ảo, chỉ có những chiếc đèn chùm cổ điển soi rọi vào các kệ gỗ sồi chất đầy rượu vang quý hiếm. Không khí mát lạnh, ẩm ướt, và có mùi gỗ sồi, rêu phong.
Hàn Phong chỉ vào một góc khuất. "Chai 'Château Lafite 1982' nằm ở góc đó. Cô lấy giúp tôi."
Hạ Băng tiến vào góc, cố gắng tìm chai rượu. Khu vực này quá tối. Cô phải với tay lên kệ cao.
Đột nhiên, sàn nhà rung lên. Một tiếng "rầm" lớn vang lên, và cánh cửa hầm bằng thép dày nặng nề đóng sập lại. Ánh đèn chùm duy nhất tắt phụt, khiến cả căn hầm chìm vào bóng tối tuyệt đối.
"Cái gì thế?" Hạ Băng hoảng hốt, tim cô đập thình thịch.
"Chắc là chốt an ninh bị lỗi," Hàn Phong, dù bất ngờ, vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng sợ. "Hệ thống an ninh của căn biệt thự này quá nhạy cảm. Có lẽ một cơn gió mạnh đã kích hoạt chốt khóa tự động."
Sự Gần Gũi Trong Bóng Tối:
Hạ Băng cảm thấy sợ hãi. Cô bị chứng sợ không gian kín nhẹ. Trong bóng tối hoàn toàn này, nỗi sợ hãi của cô tăng lên gấp bội.
"Tôi... tôi không thấy gì cả," Hạ Băng nói, giọng cô run rẩy.
"Đừng di chuyển," Hàn Phong ra lệnh. "Các kệ rượu rất nặng và dễ đổ. Cô đang ở đâu?"
"Tôi ở gần góc cuối cùng... chỗ anh vừa chỉ."
Hàn Phong bắt đầu di chuyển về phía cô trong bóng tối. Anh ta di chuyển chậm rãi, nhưng mỗi bước chân lại mang đến một cảm giác áp lực vô hình.
"Tôi đang đến đây," anh ta nói. "Đừng sợ. Tôi sẽ không để cô bị thương."
Hạ Băng cố gắng lùi lại, nhưng lưng cô chạm vào kệ rượu lạnh lẽo. Cô nghe thấy tiếng thở của anh ta ngày càng gần.
Cuối cùng, cô cảm nhận được bàn tay rắn chắc của anh ta chạm vào cánh tay mình. Cái chạm đó đầy sự trấn an, nhưng cũng đầy sự chiếm hữu.
"Đây rồi. Cô ổn chứ?" Hàn Phong hỏi.
Hạ Băng gật đầu, nhưng nước mắt cô bắt đầu trào ra vì sợ hãi. Hàn Phong nhận ra sự run rẩy của cô. Anh ta không nói gì, mà chỉ dùng một tay ôm lấy cô, kéo cô sát vào ngực anh ta.
"Bình tĩnh. Nghe đây, Hạ Băng. Cô đã ở trong này với tôi. Cô sẽ không sao cả."
Lần đầu tiên, cô được ôm một cách chân thành, không phải là sự trừng phạt hay chiếm hữu thô bạo. Hơi ấm từ cơ thể anh ta, mùi hương nam tính quen thuộc từ bộ đồ tuxedo của anh ta, tạo ra một cảm giác an toàn kỳ lạ trong bóng tối.
Cả hai đứng ôm nhau trong không gian hẹp của góc hầm. Hạ Băng có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh ta. Mặc dù cô sợ hãi, nhưng cô cũng nhận ra rằng cô đang tận hưởng sự gần gũi này.
"Hệ thống điện thoại di động bị chặn ở đây. Căn hầm này được xây dựng để chống trộm. Chúng ta sẽ phải chờ người bên ngoài nhận ra chúng ta đã biến mất," Hàn Phong thì thầm vào tai cô.
"Sẽ mất bao lâu?" Hạ Băng hỏi, giọng cô vẫn còn run.
"Có lẽ là một vài giờ," anh ta đáp. "Bây giờ, hãy thư giãn. Hoặc cô có muốn tôi kể cho cô nghe về lịch sử của chai rượu mà chúng ta đang tìm không? Nó sẽ giúp cô phân tâm."
Khía Cạnh Khác Của Kẻ Chết Tiệt:
Trong khoảng thời gian bị mắc kẹt trong bóng tối, Lãnh Hàn Phong bắt đầu kể chuyện. Anh ta kể về những lần đi săn rượu vang ở Châu Âu, những kiến thức sâu rộng về hương vị, loại nho, và lịch sử. Giọng anh ta trầm ấm, khác hẳn giọng nói lạnh lùng, ra lệnh mà cô thường nghe.
Lần đầu tiên, Hạ Băng thấy một khía cạnh khác của anh ta: một người đàn ông đam mê, có kiến thức sâu rộng, và bất ngờ là dịu dàng. Anh ta không nói về công việc, không nói về quyền lực, mà chỉ nói về sở thích cá nhân.
"Chai Lafite 1982 là huyền thoại," anh ta nói. "Năm đó có một vụ thu hoạch hoàn hảo. Nó giống như một khoảnh khắc đỉnh cao trong cuộc đời một người. Cô có tin vào những khoảnh khắc hoàn hảo không, Hạ Băng?"
"Tôi... không biết," cô đáp. "Cuộc đời tôi luôn hỗn loạn."
"Không sao," anh ta nói, tay anh ta vẫn đặt trên lưng cô, nhẹ nhàng xoa dịu. "Nhưng tôi tin. Và tôi muốn tạo ra những khoảnh khắc hoàn hảo."
Trong bóng tối, Hạ Băng cảm thấy mọi phòng vệ của mình sụp đổ. Cô buông lỏng cơ thể. Cô nhận ra rằng, dù anh ta là kẻ chiếm hữu và tàn nhẫn, anh ta cũng là người duy nhất có thể cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối trong tình huống này.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, tiếng động cơ vang lên. Bảo vệ cuối cùng đã nhận ra sự cố và đến mở cửa hầm.
Ánh sáng đột ngột tràn vào. Hạ Băng và Hàn Phong đứng sát nhau. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì sự gần gũi vừa rồi. Khuôn mặt anh ta vẫn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt anh ta lấp lánh một điều gì đó... có lẽ là sự hài lòng.
Khi họ bước ra, Hàn Phong không hề buông tay cô. Anh ta giữ chặt tay cô, đi xuyên qua khu vực sân vườn.
"Hãy nhớ," Hàn Phong thì thầm, cúi sát tai cô. "Trong bóng tối, cô đã chấp nhận tôi. Và tôi đã thấy sự yếu đuối của cô. Đừng bao giờ quên điều đó, Hạ Băng. Cô là của tôi."
Anh ta đã cho cô thấy một khía cạnh dịu dàng, nhưng ngay lập tức, anh ta lại khẳng định sự chiếm hữu. Hạ Băng biết, trải nghiệm trong căn hầm rượu không chỉ là một sự cố an ninh. Nó là một bài kiểm tra tâm lý của Hàn Phong, một cách để phá vỡ sự kháng cự của cô bằng sự an toàn giả tạo.