Sự im lặng bao trùm căn phòng khách lớn, chỉ còn tiếng thở dốc đầy phẫn nộ của An Nhiên. Cô vẫn bị Hàn Phong giữ chặt trong vòng tay, cơ thể săn chắc và nóng bỏng của anh ta là một bức tường không thể vượt qua. Nụ cười nửa miệng của Hàn Phong đầy mị lực và nguy hiểm, như một lời mời gọi tội lỗi.
"Anh buông tôi ra!" An Nhiên cố giãy giụa, nhưng sức lực của cô chỉ như một con mèo nhỏ trong tay anh.
Hàn Phong ghì chặt cô hơn, cúi đầu xuống. Giọng anh ta trầm khàn, mang theo hơi thở nóng bỏng: "Em muốn làm ầm lên à? Ngay lúc này? Em có nghĩ Thanh Trúc sẽ phản ứng thế nào khi biết chồng mình và em gái đang vật lộn thế này không? Em sẽ giải thích thế nào về việc đột nhập vào phòng tài liệu của anh?"
An Nhiên nhận ra mình đang ở thế yếu. Sự im lặng là cách duy nhất để cô có thời gian tìm kiếm lối thoát khác. Cô buộc phải ngừng kháng cự, nhưng ánh mắt cô vẫn bùng lên ngọn lửa thù hận.
"Tốt," Hàn Phong thì thầm, như một kẻ chiến thắng. Anh ta chậm rãi nới lỏng vòng tay, nhưng chỉ một chút, đủ để cô cảm thấy hơi ấm cơ thể anh vẫn bao bọc lấy mình. "Em thông minh hơn chị em. Em biết mình đang đứng ở đâu."
"Tôi sẽ không bao giờ đồng lõa với anh," An Nhiên nghiến răng.
"Ồ, em sẽ đồng lõa thôi," anh ta nói, giọng điệu trở nên nguy hiểm hơn. Hàn Phong dùng tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách đầy dục vọng và quyền lực của anh ta. "Để bảo vệ chị em, em sẽ phải giữ bí mật. Và cái giá của bí mật là sự im lặng tuyệt đối của em, cả về lời nói lẫn hành động."
Anh ta không đợi An Nhiên trả lời. Thỏa hiệp này là đơn phương, do anh ta áp đặt.
Bất ngờ, Hàn Phong cúi xuống, không phải một nụ hôn lãng mạn, mà là một sự chiếm đoạt tàn bạo. Môi anh ta áp vào môi cô, mạnh mẽ và thô bạo, không chút dịu dàng, nghiền ép sự phản kháng của cô. An Nhiên cố gắng quay đầu đi, nhưng bàn tay kia của anh ta đã giữ chặt gáy cô, buộc cô phải đón nhận sự xâm lấn.
Đầu lưỡi anh ta mạnh mẽ lấn sâu vào khoang miệng cô, tìm kiếm và càn quét, như đang tuyên bố quyền sở hữu không chỉ đối với bí mật của cô, mà còn đối với cả cơ thể cô. An Nhiên cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Dù cố gắng đẩy ra, nhưng cơ thể cô lại phản ứng một cách tội lỗi trước sự cuồng nhiệt và áp chế này. Cô cảm nhận được sự cứng rắn của ngực anh ta, hơi thở dồn dập, và dục vọng bùng lên không thể che giấu.
Hàn Phong tách môi, nhìn xuống khuôn mặt cô đang đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí và sự căng thẳng. Môi cô hơi sưng đỏ, cánh môi dính một chút ẩm ướt, trông vô cùng khiêu khích. Anh ta dùng ngón cái miết nhẹ lên môi cô, ánh mắt tối sầm lại.
"Nhớ kỹ," anh ta thì thầm bên tai cô, khiến toàn thân cô rùng mình. "Đây là cái giá cho việc em dám nhìn thấu vào bí mật của anh. Anh có thể làm em biến mất, hoặc khiến cuộc sống của em trở nên... thú vị hơn nhiều. Nếu em hé răng nửa lời, không chỉ anh, mà cả Lục gia đều sẽ sụp đổ. Em sẽ là người đẩy chị em vào địa ngục."
Anh ta buông cô ra, lùi lại một bước, trở lại vẻ lạnh lùng, lịch lãm thường ngày, như thể nụ hôn chiếm đoạt vừa rồi chỉ là ảo ảnh. An Nhiên đứng đó, run rẩy, cả cơ thể bủn rủn. Cô cảm thấy ghê tởm hành động của anh ta, nhưng sâu thẳm, sự đụng chạm đó đã gieo vào lòng cô một hạt giống tội lỗi và khao khát khó gọi tên.
Hàn Phong nhặt lại chiếc áo vest, không quên quay lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh: "Anh chờ em trong vòng hai mươi bốn giờ để đưa ra quyết định của mình. Sau đó, em sẽ là người tự giao nộp mình cho anh."
Anh ta bỏ đi, để lại An Nhiên một mình giữa căn phòng khách trống trải, với dư vị của sự chiếm đoạt và lời đe dọa nặng nề. Cô biết, thỏa hiệp này đã đẩy cô vào một trò chơi cấm kỵ, nơi cô phải đánh đổi cả sự trinh trắng của mình để bảo vệ gia đình.