Sáu giờ tối, đúng như lời Lãnh Thiên Phong nói, một chiếc Mercedes-Maybach màu đen bóng loáng dừng trước khu căn hộ. Người tài xế im lặng và chuyên nghiệp, không nói một lời, chỉ mở cửa và cúi chào. An Nhược Hy bước vào, cảm giác như mình đang bị một chiếc xe tang xa hoa chở đi chôn vùi quá khứ.
Chuyến đi kéo dài hơn một giờ, đưa cô ra khỏi khu trung tâm sầm uất, tiến vào một khu đất rộng lớn, được bao bọc bởi hàng rào cao và hệ thống an ninh tối tân. Dinh thự chính của Lãnh Thiên Phong hiện ra như một pháo đài Gothic hiện đại, đồ sộ, lạnh lẽo và hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Nơi này không phải là nhà, nó là một vương quốc.
Khi cánh cổng sắt nặng nề mở ra, Nhược Hy cảm nhận được sự cô lập kinh hoàng.
Đón cô không phải là Thiên Phong, mà là Quản gia Tề. Ông ta là một người đàn ông trung niên, gương mặt khắc khổ, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ nghiêm nghị và khuôn phép đến đáng sợ. Ông ta cúi chào một cách máy móc, nhưng ánh mắt lướt qua Nhược Hy lại không che giấu sự đánh giá và khinh thường thâm sâu.
“Chào mừng cô An.” Quản gia Tề nói, giọng nói thấp và đều, không có một chút nhiệt độ. “Mời cô đi theo tôi. Từ nay, đây là nơi cô sinh sống theo lệnh của Tổng tài.”
Ông Tề dẫn cô đi qua những hành lang dài hun hút, nơi mọi món đồ nội thất đều là kiệt tác nhưng thiếu vắng hơi thở sự sống. Không một tiếng cười, không một âm thanh sinh hoạt. Dinh thự này lạnh hơn cả căn hộ hôm qua.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa phòng ngủ lớn ở tầng hai.
“Đây là phòng của cô,” Quản gia Tề chỉ vào phòng. “Và đây là phòng Tổng tài.” Ông ta chỉ sang cánh cửa đối diện, ngay bên kia hành lang. “Hai phòng này có vị trí đối diện nhau. Cô phải luôn ở trong tầm kiểm soát của Tổng tài.”
Sau đó, Quản gia Tề bắt đầu tuyên bố những quy tắc của dinh thự, như đang đọc một sắc lệnh hoàng gia:
“Thứ nhất: Cô An không được phép rời khỏi dinh thự mà không có sự cho phép trực tiếp từ Tổng tài. Khu vườn phía sau được phép đi dạo trong khoảng thời gian từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.”
“Thứ hai: Cô An không được phép liên lạc với bất kỳ người hầu nào, trừ tôi, Quản gia Tề. Tất cả nhu cầu của cô sẽ được tôi đáp ứng. Tuyệt đối cấm hỏi han, dò xét về đời tư của Tổng tài.”
“Thứ ba: Cô An phải luôn giữ điện thoại bên mình. Bất cứ khi nào Tổng tài gọi, bất kể là ban ngày hay nửa đêm, cô phải xuất hiện trong vòng năm phút. Sơ suất nhỏ nhất sẽ bị coi là vi phạm hợp đồng nghiêm trọng.”
“Thứ tư: Tổng tài ghét sự lề mề, cẩu thả, và đặc biệt ghét mùi nước hoa nồng nặc.” Ông Tề ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Nhược Hy. “Cô không phải là phu nhân, cô là tài sản được thuê. Hãy hành xử đúng mực.”
Nhược Hy lắng nghe, mỗi quy tắc như một xiềng xích siết chặt hơn vào cô. Cô gật đầu, chấp nhận vai trò mới. “Tôi hiểu.”
“Tốt. Cô có thể sắp xếp đồ đạc. Bữa tối sẽ được phục vụ lúc 7 giờ tại phòng ăn riêng. Tổng tài sẽ trở về lúc 10 giờ tối nay.” Nói rồi, Quản gia Tề cúi chào cứng nhắc và rời đi, để lại Nhược Hy cô độc trong căn phòng được trang hoàng lộng lẫy như thiên đường, nhưng thực chất là địa ngục của cô.
Căn phòng cô rộng lớn và được trang bị những tiện nghi tốt nhất: giường King size với ga trải giường lụa màu ngọc bích, tủ quần áo đầy ắp những nhãn hiệu xa xỉ. Tuy nhiên, sự xa hoa này không mang lại chút niềm vui nào, ngược lại, nó càng làm nổi bật sự vô vị và cảm giác giam cầm. Cô đi lại trong phòng, chạm vào những món đồ lạnh lẽo, tự nhủ: “Đây là cái lồng vàng sáu tháng của mình. Sống sót, và mang tự do về cho cha mẹ.”
Đúng 7 giờ tối, bữa tối được mang lên. Đó là bữa ăn năm món đầy đủ, nhưng Nhược Hy không thể nuốt trôi. Cô ăn vội vàng vài miếng rồi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Cô nhớ nhà, nhớ bếp lửa ấm áp của mẹ, nhớ tiếng cằn nhằn của cha. Mọi thứ giờ đây chỉ là ký ức đau buồn.
Thời gian trôi chậm chạp. Kim đồng hồ chỉ 9 giờ, rồi 9 giờ 30. Sự lo lắng bắt đầu dâng lên trong lòng cô. Cô biết Thiên Phong sẽ trở lại, và cô biết những gì sẽ xảy ra.
Đúng 10 giờ 05 phút, Nhược Hy nghe thấy tiếng động cơ xe hơi dừng lại ngoài sân. Sau đó là tiếng bước chân vững chãi, nặng nề trên sàn đá cẩm thạch ở tầng dưới. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ta, một áp lực vô hình bao trùm cả căn nhà.
Vài phút sau, cánh cửa phòng cô chợt mở ra mà không có tiếng gõ. Lãnh Thiên Phong đứng ở ngưỡng cửa. Anh vẫn mặc bộ vest tối màu, vẻ mặt mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng đôi mắt anh vẫn sắc bén và trực tiếp hướng về cô. Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó, nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò.
Sự im lặng này còn đáng sợ hơn bất kỳ lời nói nào. Nhược Hy đứng bật dậy, người thẳng tắp như một người lính.
“Cô biết phải làm gì rồi chứ, An Nhược Hy?” Thiên Phong nhếch môi, tiếng cười lạnh lùng khẽ vang lên.
Câu hỏi không cần câu trả lời. Anh bước vào, khóa cửa lại. Đêm thứ hai, và sáu tháng giao dịch, lại bắt đầu. Nhưng khác với đêm đầu tiên vội vã, đêm nay hứa hẹn sự chậm rãi, tỉ mỉ và chiếm hữu hơn, khi Lãnh Thiên Phong đã hoàn toàn đưa món đồ chơi độc quyền của mình vào lãnh địa riêng, nơi không ai có thể can thiệp.