Ánh nắng ban mai xuyên qua tấm rèm lụa dày, chiếu rọi lên sàn phòng ngủ, nhưng không thể xua tan được sự ẩm ướt và mệt mỏi còn vương lại sau đêm dài. An Nhược Hy tỉnh dậy, cơ thể đau nhức. Chiếc ga giường ngọc bích bị nhàu nát, nhưng bên cạnh cô, Lãnh Thiên Phong đã rời đi từ bao giờ. Chỉ còn lại mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng, lạnh lùng và dứt khoát như chính con người anh ta.
Anh ta luôn vậy. Sau những khoảnh khắc cuồng nhiệt, chiếm hữu tột độ, anh ta trở về với vỏ bọc Tổng tài Lãnh kiêu ngạo, chuyên nghiệp đến mức tàn nhẫn. Giữa họ, đêm tối là nơi giao dịch thể xác, còn ban ngày là sự xa cách của chủ nhân và nô lệ.
Cô cố gắng ngồi dậy, cảm thấy mình như một con búp bê bị bẻ gãy, chắp vá lại một cách tạm bợ. Vừa lúc đó, Quản gia Tề xuất hiện. Ông ta gõ cửa ba tiếng ngắn gọn rồi bước vào, tay cầm một bộ quần áo được treo thẳng nếp.
“Cô An, đã 7 giờ sáng. Tổng tài yêu cầu cô chuẩn bị trong vòng 30 phút. Cô sẽ đi cùng anh ấy đến công ty hôm nay.” Quản gia Tề đặt bộ đồ xuống giường, ánh mắt không hề nhìn thẳng vào cô, duy trì sự chuyên nghiệp đáng sợ.
“Đi đến công ty?” Nhược Hy ngạc nhiên. Cô tưởng vai trò của mình chỉ giới hạn trong dinh thự này.
“Vâng. Cô sẽ là ‘Trợ lý Cá nhân Đặc biệt’ của Tổng tài trong thời gian này.” Ông Tề giải thích, giọng không có chút cảm xúc. “Tổng tài đã sắp xếp mọi thứ. Tuy nhiên, xin cô nhớ rõ Quy tắc Thứ năm: Tại Lãnh Thị, cô là cấp dưới của anh ấy. Không thân mật, không lộ vẻ quen biết cá nhân, và tuyệt đối tuân thủ mọi mệnh lệnh công việc.”
Quản gia Tề còn đưa cho cô một hộp đựng mỹ phẩm và một chai nước hoa màu hổ phách, thứ duy nhất được phép sử dụng. “Nước hoa này là loại Tổng tài chấp nhận. Tổng tài không thích sự giả tạo và mùi hương quá nồng. Tóc cô nên búi gọn gàng.”
Mọi thứ đều được sắp đặt, mọi chi tiết đều nằm dưới sự kiểm soát của Thiên Phong. Ngay cả việc cô xuất hiện trước công chúng cũng phải theo kịch bản do anh ta viết.
Nhược Hy nhanh chóng mặc bộ đồ được chuẩn bị sẵn: một bộ suit váy màu xám chì lịch thiệp, ôm sát nhưng không quá phô trương. Cô trang điểm nhẹ nhàng, che đi sự mệt mỏi trong đôi mắt. Khi cô bước xuống, Lãnh Thiên Phong đang đứng chờ ở sảnh, uống cà phê.
Anh ta nhìn cô một cái, ánh mắt lướt qua nhanh chóng, không dừng lại. “Không tệ. Đi thôi.”
Chuyến xe đến Lãnh Thị diễn ra trong sự im lặng tuyệt đối. Thiên Phong tập trung vào chiếc máy tính bảng, xử lý công việc. Anh ta biến thành một con người khác, lạnh lùng và hiệu suất, hoàn toàn không liên quan gì đến người đàn ông chiếm hữu cô đêm qua.
Khi họ bước vào tòa nhà, không khí lập tức thay đổi. Lãnh Thiên Phong hiếm khi đi cùng phụ nữ đến công ty. Sự xuất hiện của An Nhược Hy bên cạnh anh, dù giữ khoảng cách một bước, đã gây ra một cơn chấn động. Những ánh mắt tò mò, dò xét, và cả ghen tỵ lập tức đổ dồn vào cô. Cô cảm nhận được sự đánh giá khinh miệt trong ánh mắt của các nữ nhân viên, những người có thể đã thầm mơ ước vị trí bên cạnh Tổng tài.
Tại tầng cao nhất, phòng làm việc của cô nằm ngay cạnh phòng Thiên Phong. Vị trí này không chỉ mang tính công việc, mà còn là một sự tuyên bố ngầm về “tầm kiểm soát 24/7.”
Thiên Phong gọi cô vào phòng anh, nơi đã có mặt Trợ lý trưởng Lâm – một người đàn ông trung niên, đeo kính, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Đây là An Nhược Hy,” Thiên Phong giới thiệu, giọng dứt khoát. “Từ hôm nay, cô ấy là Trợ lý Cá nhân Đặc biệt, báo cáo trực tiếp cho tôi. Mọi hồ sơ cá nhân và công việc ngoài dự kiến sẽ do cô ấy xử lý. Lâm, anh hướng dẫn cô ấy nắm bắt các quy trình cơ bản.”
Anh ta không hề đề cập đến kinh nghiệm hay bằng cấp của cô, chỉ đơn thuần áp đặt vị trí này.
Trợ lý Lâm gật đầu lịch sự, nhưng ánh mắt ông ta vẫn đầy hoài nghi. “Cô An, rất vui được làm việc cùng cô.”
“Rất vui, Trợ lý Lâm,” Nhược Hy đáp lại, cố gắng duy trì vẻ tự tin.
Công việc bắt đầu ngay lập tức. Thiên Phong không hề tỏ ra ưu ái hay nương tay. Anh giao cho cô những tài liệu mật và những nhiệm vụ phức tạp, đòi hỏi sự tập trung cao độ và khả năng phân tích nhanh chóng. Cô lao vào công việc như một cách để trốn tránh thực tại. Cô chứng minh rằng cô không chỉ là một cái bình hoa di động hay một người tình mua vui. Cô muốn chứng minh giá trị trí tuệ của mình, dù nó không liên quan đến bản hợp đồng thân xác.
Nhưng áp lực công việc không phải là điều tồi tệ nhất. Điều khó khăn nhất là phải làm việc bên cạnh Thiên Phong, người chỉ cách cô một bức tường kính. Trong cuộc họp, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh của một người sếp khó tính. Nhưng khi chỉ có hai người, ánh mắt đó lại chuyển thành sự chiếm hữu, khiến cô cảm thấy bất an.
Gần cuối ngày, Nhược Hy gần như kiệt sức. Cô nhận ra rằng, Lãnh Thiên Phong không chỉ đòi hỏi cơ thể cô vào buổi đêm, mà còn đòi hỏi bộ não của cô vào ban ngày. Anh ta đang vắt kiệt cô theo mọi cách có thể.
Khi đồng hồ điểm 7 giờ tối, Thiên Phong ra hiệu. “Hôm nay đến đây thôi. Cô về dinh thự trước, chờ tôi. Có vẻ như cô cần học cách sử dụng thời gian hiệu quả hơn, Nhược Hy.”
Đó là một câu châm chọc lạnh lùng, nhưng cũng là lời nhắc nhở về những gì đang chờ đợi cô khi màn đêm buông xuống. An Nhược Hy bước vào xe, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô biết rằng, những buổi sáng lạnh lùng, những ngày làm việc căng thẳng và những đêm chiếm đoạt sẽ là vòng tuần hoàn không thể thoát ra trong suốt sáu tháng địa ngục này. Cô đã chính thức trở thành "vật sở hữu" cả ở nơi làm việc và trên giường của Tổng tài Lãnh.