Đêm sau vụ chạm trán với Đỗ Quyên diễn ra căng thẳng và dữ dội hơn thường lệ. Lãnh Thiên Phong dùng sự chiếm hữu trên giường để trút cơn giận ngấm ngầm của mình, nhưng đồng thời cũng là cách khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối với An Nhược Hy. Sáng hôm sau, khi thức dậy, cô nhận thấy sự khác biệt nhỏ: trên bàn cạnh giường, ngoài ly nước ấm luôn có sẵn, còn có một hộp nhỏ chứa viên thuốc giảm đau và chống viêm.
Thiên Phong đã rời đi, nhưng hành động này – dù nhỏ nhoi và vô cảm – lại khiến lòng Nhược Hy rối bời. Anh ta quan tâm đến sức khỏe của cô, hay chỉ đơn thuần là muốn bảo dưỡng món đồ chơi của mình để nó tiếp tục hoạt động hiệu quả? Sự quan tâm này, nếu có, cũng được bao bọc trong lớp vỏ sắt lạnh lùng của một giao dịch.
Đến Lãnh Thị, Nhược Hy tiếp tục công việc của mình. Trợ lý Lâm, sau vụ việc hôm qua, đã nhìn cô với ánh mắt bớt đi sự nghi ngờ, thay vào đó là sự tôn trọng nhất định đối với người được Tổng tài đích thân "bảo hộ."
Buổi chiều, Thiên Phong giao cho cô một nhiệm vụ phức tạp: tổng hợp và phân tích rủi ro của một dự án đầu tư ở nước ngoài trong vòng 24 giờ, vốn là công việc thường tốn cả tuần. Áp lực khổng lồ từ công việc ban ngày, cộng thêm sự mệt mỏi từ buổi tối, khiến Nhược Hy cảm thấy cơ thể mình đang gồng lên đến cực hạn.
Tối đó, Thiên Phong phải tham dự một buổi tiệc tối quan trọng và dặn dò cô cứ tự xử lý công việc và bữa ăn. Nhược Hy thấy đó là cơ hội hiếm hoi để có được chút thời gian riêng. Cô quyết định làm việc xuyên đêm tại văn phòng để hoàn thành báo cáo.
Khoảng 11 giờ đêm, toàn bộ tầng cao nhất của Lãnh Thị đã chìm vào im lặng. Chỉ còn ánh đèn bàn làm việc của Nhược Hy rọi sáng. Cô cảm thấy đầu mình nóng ran, dạ dày co thắt vì đói và lo lắng. Cô ho liên tục, cố gắng tập trung vào các biểu đồ tài chính. Rõ ràng cô đã bị cảm lạnh vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột trong những ngày qua.
Đúng lúc cô đang cố gắng dịch một điều khoản phức tạp thì cơn đau đầu dữ dội ập đến. Mọi thứ trước mắt cô bắt đầu nhòe đi. Nhược Hy đưa tay ôm trán, cơn sốt cao khiến cô run rẩy. Cô biết mình không thể tiếp tục được nữa. Cô gục đầu xuống bàn, ý thức dần mơ hồ.
Đúng 11 giờ 30 phút, cánh cửa văn phòng Tổng tài đột ngột bật mở. Lãnh Thiên Phong, vẫn trong bộ vest lịch lãm từ bữa tiệc, bước vào. Anh ta đã rời bữa tiệc sớm hơn dự kiến. Anh ta ngạc nhiên khi thấy ánh đèn phòng Nhược Hy vẫn sáng.
Anh ta bước nhanh đến, thấy cô gục trên bàn, trán lấm tấm mồ hôi.
“An Nhược Hy!” Giọng anh ta trầm và chứa sự khó chịu rõ rệt, không phải lo lắng.
Cô nghe thấy tiếng gọi, cố gắng ngẩng đầu dậy nhưng không thể. “Tổng tài… báo cáo… tôi sắp… xong…”
Thiên Phong chạm tay vào trán cô. Nhiệt độ nóng đến bỏng rát. Anh ta nhíu chặt mày, cơn giận bùng lên.
“Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy? Cô đang cố tự làm mình kiệt sức sao?” Anh ta gằn giọng, kéo ghế lại gần và đỡ cô dậy.
Cơn sốt khiến Nhược Hy gần như không còn sức lực. Cô run rẩy tựa vào ngực anh, hơi ấm từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy dễ chịu một cách đáng sợ.
“Xin lỗi… tôi muốn hoàn thành…” cô thều thào.
Thiên Phong nhìn cô. Cô gái này luôn cứng đầu và cố chấp đến mức tự hủy hoại bản thân. Sự cứng đầu của cô khiến anh bực bội, nhưng cũng khiến anh cảm thấy cô không giống bất kỳ người phụ nữ nào khác. Anh không muốn cô bị bệnh. Bệnh tật khiến cô yếu đuối, không thể đáp ứng giao dịch của anh, và quan trọng hơn, nó phá vỡ sự kiểm soát hoàn hảo của anh.
Anh bế bổng cô lên, Nhược Hy ngạc nhiên và hoảng sợ. “Tổng tài… tôi tự đi được…”
“Im lặng,” anh ra lệnh. “Nếu cô đổ bệnh và không thể làm việc, ai sẽ hoàn thành công việc của tôi? Ai sẽ thực hiện hợp đồng của cô?”
Anh ta dùng lý do công việc và hợp đồng để che giấu sự lo lắng, nhưng bàn tay anh ta siết chặt quanh eo cô lại mang một sự vội vã không thể chối cãi. Anh ta đưa cô ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến thang máy riêng.
Quản gia Tề đã chờ sẵn ở dinh thự. Nhìn thấy Tổng tài bế cô gái về trong tình trạng bệnh tật, ông Tề không khỏi ngạc nhiên.
“Gọi bác sĩ tư nhân đến ngay. Tề, chuẩn bị nước nóng và thuốc hạ sốt,” Thiên Phong ra lệnh dồn dập, ngữ khí mang theo sự lạnh lùng gấp gáp.
Trong phòng ngủ, Thiên Phong tự tay đặt cô xuống giường. Anh thay cho cô bộ đồ ngủ thoải mái, động tác tuy thô bạo nhưng chính xác và dứt khoát. Cơn sốt khiến cô mê man, chỉ cảm nhận được bàn tay lạnh lùng của anh chạm vào da thịt.
Khi bác sĩ đến kiểm tra, chẩn đoán là kiệt sức cấp độ cao kèm theo cảm cúm nặng. Thiên Phong đứng cạnh giường, lạnh lùng lắng nghe.
“Cô ấy cần nghỉ ngơi tuyệt đối, không được tiếp xúc với stress và áp lực công việc, thưa Tổng tài. Nếu cô ấy tiếp tục kiệt sức, nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe về lâu dài,” bác sĩ dặn dò.
Sau khi bác sĩ rời đi, Thiên Phong nhìn An Nhược Hy đang ngủ say. Anh ta đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, lần đầu tiên không phải vì ham muốn, mà vì sự kiểm tra nhiệt độ.
Anh ta rút điện thoại, gọi cho Trợ lý Lâm. “Hủy tất cả các cuộc hẹn của An Nhược Hy trong ba ngày tới. Chuyển giao toàn bộ công việc hiện tại của cô ấy cho bộ phận khác. Cô ấy không được phép làm việc trong thời gian này. Đây là mệnh lệnh, Lâm.”
Đây là biến cố đầu tiên của bản hợp đồng sáu tháng. Lần đầu tiên, Lãnh Thiên Phong tự mình vi phạm các quy tắc anh ta đặt ra: Không can thiệp vào cuộc sống cá nhân, và Sử dụng cô ta triệt để. Anh ta không cho phép cô ta tự hủy hoại bản thân, bởi vì cô ấy là tài sản của anh.
Anh ngồi bên giường một lúc lâu. Trong cơn mơ, Nhược Hy khẽ gọi tên cha mẹ. Thiên Phong nhìn gương mặt cô, chợt cảm thấy một nỗi phiền muộn khó hiểu. Anh ta chưa bao giờ để bất kỳ thứ gì ngoài công việc và sự kiểm soát cá nhân làm anh ta phân tâm. Nhưng cô gái này, bằng sự yếu đuối và cố chấp của mình, đang dần làm lay chuyển bức tường kiên cố trong lòng anh.
Đêm đó, Lãnh Thiên Phong không ngủ ở phòng đối diện. Anh ta nằm ngay trên chiếc ghế sofa dài trong phòng Nhược Hy. Không phải để bảo vệ, mà để giám sát.
Sự quan tâm ngầm và Biến cố đầu tiên này đã làm thay đổi cân bằng quyền lực một cách tinh vi. Nhược Hy vẫn là người bị kiểm soát, nhưng Lãnh Thiên Phong đã bắt đầu thừa nhận sự hiện diện của cô không chỉ là một giao dịch đơn thuần.