hợp đồng định mệnh: tổng tài khát khao

Chương 7: Sự Chăm Sóc Độc Đoán và Cơn Ghen Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày nghỉ dưỡng của An Nhược Hy là ba ngày Lãnh Thiên Phong thể hiện sự "chăm sóc" theo cách độc đoán nhất. Anh ta không hề dịu dàng hay ân cần; thay vào đó, anh ta giám sát quá trình hồi phục của cô như giám sát một dự án quan trọng. Anh không cho phép cô thiếu ngủ, thiếu ăn, hay bỏ qua một liều thuốc nào. Quản gia Tề, dưới sự chỉ đạo của anh, phải báo cáo nhiệt độ và khẩu phần ăn của cô mỗi hai giờ.

Tuy nhiên, sự hiện diện của anh ta vẫn lạnh lùng và xa cách. Thiên Phong không hỏi han cô cảm thấy thế nào, mà chỉ hỏi: “Cô đã ăn hết bát cháo chưa?” hay “Nhiệt độ đã ổn định chưa?” Mỗi câu hỏi đều là một mệnh lệnh gián tiếp, nhắc nhở cô phải nhanh chóng khỏe lại để tiếp tục phục vụ anh ta.

Dù vậy, trong sự lạnh lùng đó, Nhược Hy vẫn cảm nhận được một sự khác biệt: đó là sự kiên nhẫn. Anh ta không hề rời khỏi dinh thự. Anh làm việc tại phòng đọc sách đối diện, sẵn sàng xuất hiện chỉ trong vài giây nếu cô có bất kỳ biểu hiện bất thường nào.

Vào buổi chiều ngày thứ ba, khi cơn sốt đã rút hoàn toàn, Nhược Hy cảm thấy khá hơn. Cô cầm lấy chiếc điện thoại, thứ đã bị cô bỏ quên suốt mấy ngày qua. Cô có vài tin nhắn từ Trần Lâm, bạn đồng nghiệp cũ ở công ty thiết kế.

Trần Lâm (tin nhắn cũ): Nghe nói cậu nghỉ việc rồi? Tình hình thế nào rồi, có cần tớ giúp gì không? Dù sao tớ vẫn luôn là chỗ dựa của cậu mà.

Trần Lâm (tin nhắn gần nhất): Nhược Hy, tớ nghe nói cậu đang làm việc ở Lãnh Thị. Vị trí Tổng tài rất áp lực. Cậu giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu thấy quá mệt, hãy nhớ rằng cậu không cần phải gồng mình vì bất kỳ ai.

Đọc những tin nhắn đó, An Nhược Hy thấy lòng mình ấm áp. Đó là sự quan tâm thuần túy, không có giao dịch hay ràng buộc. Cô mỉm cười, vội vàng gõ một dòng tin nhắn trấn an Trần Lâm, cảm ơn anh ấy vì sự lo lắng. Khoảnh khắc cô mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, cánh cửa phòng đột ngột bật mở.

Lãnh Thiên Phong bước vào, vẻ mặt u ám như bầu trời trước cơn bão. Anh ta vừa kết thúc một cuộc họp video quan trọng.

“Cô đã hoàn toàn khỏe chưa, An Nhược Hy?” Giọng anh ta trầm, mang theo một sự căng thẳng bất thường.

Nhược Hy giật mình, vội vàng giấu điện thoại dưới chăn. “Tôi… đã ổn rồi, Tổng tài. Sáng mai tôi có thể đi làm lại.”

“Tốt.” Anh ta tiến lại gần, nhưng không phải để kiểm tra nhiệt độ. Ánh mắt anh ta sắc như dao, nhìn thẳng vào nơi cô vừa giấu điện thoại. “Cô vừa nói chuyện với ai? Điều gì khiến cô mỉm cười vui vẻ đến vậy trong ‘lồng giam’ của tôi?”

Sự nghi ngờ và chất vấn trong giọng điệu của anh ta khiến Nhược Hy căng thẳng. “Chỉ là một đồng nghiệp cũ, anh ấy hỏi thăm thôi.”

“Đồng nghiệp cũ?” Lãnh Thiên Phong nhếch mép, bước đến mép giường. Anh ta nhanh như chớp, kéo tấm chăn ra và giật lấy chiếc điện thoại.

“Tổng tài! Anh không có quyền làm vậy!” Nhược Hy cố gắng giằng lại.

Anh ta dễ dàng chặn lại cử động của cô bằng một tay. Anh lướt qua tin nhắn giữa cô và Trần Lâm. Khi đọc đến dòng chữ “Dù sao tớ vẫn luôn là chỗ dựa của cậu mà,” mặt Lãnh Thiên Phong tối sầm lại, các đường gân nổi lên trên trán.

Cơn ghen bùng phát không phải vì anh ta yêu cô, mà vì sự xâm phạm quyền sở hữu tuyệt đối.

“Chỗ dựa?” Anh ta cười khẩy, giọng nói chứa sự khinh miệt và tức giận. “Cô đang ở đây, dưới sự bảo hộ của tôi, tiêu tiền của tôi, thực hiện giao dịch với tôi, và cô còn có chỗ dựa khác sao, An Nhược Hy?”

Anh ta ném mạnh chiếc điện thoại vào bức tường đối diện. Tiếng va chạm mạnh và mảnh vỡ vụn vỡ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, gây chấn động mạnh hơn bất kỳ tiếng quát mắng nào.

“Cô là của tôi! Toàn bộ sáu tháng này, mọi hơi thở, mọi suy nghĩ, mọi tế bào trên cơ thể cô đều thuộc về tôi! Cô không được phép có bất kỳ sự liên hệ tình cảm nào với bất kỳ người đàn ông nào khác!” Anh ta gằn giọng, khuôn mặt kề sát mặt cô, hơi thở nóng rực và đầy nguy hiểm.

Nhược Hy run sợ. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh ta mất kiểm soát hoàn toàn như vậy. “Chúng tôi chỉ là bạn… chỉ là sự quan tâm bình thường…”

“Bình thường?” Lãnh Thiên Phong cười lạnh. Anh ta dùng một tay túm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào đôi mắt rực lửa giận dữ của mình. “Trong mắt tôi, không có gì là ‘bình thường’ giữa cô và những người đàn ông khác. Đặc biệt là khi cô đã ký Hợp đồng Định mệnh này.”

Anh ta không cho cô thêm cơ hội nói. Anh ta cúi xuống, hôn cô một cách chiếm đoạt, dứt khoát và trừng phạt. Nụ hôn không còn là sự thỏa mãn nhu cầu, mà là lời tuyên bố quyền sở hữu thô bạo, tàn nhẫn và không thể chối cãi. Anh ta xé toạc bộ đồ ngủ của cô, cơ thể anh ta nóng hổi và mạnh mẽ, tràn ngập sự giận dữ.

Cơn ghen của Lãnh Thiên Phong biến cuộc ân ái đêm đó thành một trận chiến của sự chiếm hữu và sự khuất phục. Anh ta không chỉ đòi hỏi thể xác cô, mà còn đòi hỏi cả sự trung thành và tinh thần của cô. Anh ta muốn xóa bỏ mọi dấu vết của những người đàn ông khác trong cuộc đời cô.

“Nhớ lấy, An Nhược Hy,” anh ta thì thầm bên tai cô trong cao trào của sự chiếm đoạt. “Chỉ tôi mới là người có quyền cho cô sự quan tâm, chỉ tôi mới là chủ nhân của cô!”

Sáng hôm sau, Nhược Hy tỉnh dậy. Cơ thể đau đớn, không phải vì bệnh tật, mà vì sự trừng phạt. Cô nhìn thấy chiếc điện thoại vỡ nát nằm trong góc phòng.

Nhưng điều đáng sợ hơn cả sự giận dữ của Lãnh Thiên Phong là cảm xúc của chính cô: trong cơn cuồng nộ và chiếm hữu đó, cô đã cảm thấy một sự rung động nhỏ nhoi, một cảm giác bị bảo vệ và được khao khát đến mức đáng sợ. Cô nhận ra, mình đã bước vào một trò chơi tâm lý nguy hiểm, nơi sự phụ thuộc vào người đàn ông này đang lớn dần lên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×