hợp đồng định mệnh: tổng tài khát khao

Chương 8: Chuyến Công Tác Bất Ngờ và Khoảng Trống Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí tại dinh thự Lãnh gia mang một vẻ căng thẳng sau cơn thịnh nộ đêm qua. Lãnh Thiên Phong đã rời đi từ rất sớm mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào cho An Nhược Hy, nhưng anh ta đã ra lệnh cho Quản gia Tề thay thế chiếc điện thoại vỡ của cô bằng một mẫu mới nhất. Chiếc điện thoại mới, mặc dù là vật thay thế, lại mang tính chất một món quà chuộc lỗi lạnh lùng, nhấn mạnh sự kiểm soát: anh ta có thể hủy hoại cuộc sống của cô, nhưng anh ta cũng có quyền sửa chữa mọi thứ theo ý mình.

Nhược Hy trở lại Lãnh Thị. Thái độ của Tổng tài không thay đổi: chuyên nghiệp, lạnh lùng, và đầy quyền lực. Anh ta giao cho cô những nhiệm vụ gấp gáp liên quan đến chuyến công tác sắp tới.

“Cô không đi cùng tôi,” Thiên Phong nói, ánh mắt lạnh nhạt. “Tôi có việc cần cô ở lại đây để giám sát từ xa. Mọi tài liệu và báo cáo phải được gửi đến tôi đúng giờ, dù là nửa đêm.”

Lần đầu tiên, cô không phải là người đi theo anh ta. Mặc dù cô đã quen với việc ở bên anh, ý nghĩ về một vài ngày không bị giám sát 24/7 mang đến một cảm giác nhẹ nhõm hiếm hoi.

Ngày Thiên Phong lên đường bay đến Châu Âu, dinh thự Lãnh gia trở nên yên tĩnh đến lạ lùng. Sự vắng mặt của anh ta tạo ra một khoảng trống vô hình, nhưng mạnh mẽ. An Nhược Hy nhận ra rằng, sự kiểm soát của Thiên Phong đã ăn sâu vào cuộc sống của cô đến mức, khi không còn vòng tay chiếm hữu đó, cô cảm thấy trống rỗng và hơi mất phương hướng.

Buổi tối đầu tiên không có anh ta, Nhược Hy ăn bữa tối một mình trong phòng. Cô không còn phải chuẩn bị tinh thần cho những đòi hỏi thể xác bất ngờ. Cô có thể đọc sách, xem phim hoặc đơn giản là ngủ mà không cần lo lắng về sự xuất hiện của Tổng tài.

Tuy nhiên, cô lại thấy mình thường xuyên liếc nhìn chiếc điện thoại mới. Không có tin nhắn, không có cuộc gọi nào. Sự lạnh lùng của anh ta, khi ở gần, là một cực hình; nhưng khi anh ta vắng mặt hoàn toàn, nó lại trở thành một nỗi trống vắng khó chịu.

Ngày thứ hai, Nhược Hy làm việc ở Lãnh Thị như thường lệ. Mọi người dường như cũng thoải mái hơn khi không có bóng dáng Tổng tài. Tuy nhiên, Nhược Hy vẫn cảm nhận được áp lực vô hình từ công việc, và đặc biệt là từ ánh mắt của Đỗ Quyên.

Đỗ Quyên, nhân cơ hội Thiên Phong vắng mặt, đã tìm cách tiếp cận Nhược Hy trong giờ nghỉ trưa.

“Cô có vẻ nhàn rỗi hơn rồi, An Trợ lý,” Đỗ Quyên nói, mỉm cười giả lả nhưng ánh mắt đầy khinh miệt. “Thiên Phong đi vắng, không có ai kiểm tra nhiệt độ của cô nữa sao?”

Nhược Hy giữ vẻ mặt điềm tĩnh. “Tôi vẫn làm việc theo chỉ thị của Tổng tài. Cô Đỗ có việc gì cần tìm tôi không?”

Đỗ Quyên đặt một tập ảnh lên bàn Nhược Hy. Đó là những bức ảnh chụp lén Thiên Phong tại sân bay, và trong số đó, có một bức ảnh anh ta đang trao đổi thân mật với một người mẫu nổi tiếng, người được biết đến là đối tác làm ăn quan trọng của anh ta.

“Cô thấy không, An Nhược Hy? Cô nghĩ anh ấy ở lại vì cô ốm sao? Anh ấy đi rồi, và cuộc sống của anh ấy vẫn diễn ra. Cô chỉ là một món đồ giải trí. Một món đồ chơi không có linh hồn,” Đỗ Quyên nhấn mạnh, giọng đầy hả hê.

Tâm trí Nhược Hy hỗn loạn. Dù cô biết hợp đồng là gì, nhưng nhìn thấy bằng chứng rõ ràng về sự không chung thủy của anh ta—một sự không chung thủy mà cô không có quyền đòi hỏi—vẫn khiến cô cảm thấy nhói đau, không phải vì yêu, mà vì sự xúc phạm đối với sự hy sinh của mình.

“Tổng tài Lãnh có cuộc sống của anh ấy. Tôi biết rõ vị trí của tôi,” Nhược Hy lạnh lùng đáp, tay nắm chặt lại dưới bàn.

“Cô không hiểu đâu,” Đỗ Quyên nói, cúi xuống thì thầm. “Thiên Phong luôn giữ vững ranh giới giữa công việc và tình nhân. Nhưng với cô, anh ta đã phá bỏ. Điều đó khiến tôi tức giận. Và điều gì khiến Tổng tài tức giận, cô nghĩ sẽ có kết cục tốt đẹp sao?”

Đỗ Quyên bỏ đi, để lại Nhược Hy với những bức ảnh và sự nghi ngờ đang gặm nhấm.

Tối hôm đó, Nhược Hy làm việc đến khuya. Cô cố gắng vùi đầu vào công việc để xua tan cảm giác trống rỗng và sự khó chịu từ những bức ảnh.

Khoảng 1 giờ sáng, chiếc điện thoại mới của cô rung lên. Đó là một cuộc gọi video. Người gọi là Lãnh Thiên Phong.

Tim Nhược Hy đập loạn xạ. Cô vội vàng bắt máy. Thiên Phong xuất hiện trên màn hình, bối cảnh phía sau là một căn phòng khách sạn sang trọng ở nước ngoài. Khuôn mặt anh ta mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.

“Báo cáo dự án B2 đã gửi chưa?” Anh ta hỏi thẳng, không một lời chào hỏi hay hỏi thăm.

“Đã gửi rồi, Tổng tài. Tôi vừa gửi khoảng mười phút trước,” cô đáp.

Thiên Phong lướt qua màn hình máy tính của mình. “Tôi đã nhận được. Cô làm tốt. Bây giờ, hãy trả lời câu hỏi khác.”

Anh ta nhìn thẳng vào màn hình, ánh mắt dò xét như đang xuyên thấu tâm can cô. “Cô đã làm gì suốt hai ngày qua khi không có tôi ở nhà?”

Câu hỏi mang tính chiếm hữu tuyệt đối này khiến Nhược Hy sững người. Anh ta đã đi xa, nhưng sự kiểm soát vẫn bao trùm.

“Tôi chỉ làm việc, và nghỉ ngơi theo chỉ thị của Quản gia Tề,” cô trả lời một cách máy móc.

“Tốt,” anh ta nói, giọng hơi trầm xuống. “Đừng quên vị trí của cô, An Nhược Hy. Khoảng cách địa lý không làm thay đổi bản chất của hợp đồng. Và tôi muốn thấy cô ở trong tình trạng hoàn hảo nhất khi tôi trở về.”

Anh ta ngắt kết nối. Cuộc gọi video đó, ngắn ngủi và chỉ mang tính chất kiểm tra, lại tạo ra một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ trong lòng cô: sự nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng anh, sự sợ hãi vì sự kiểm soát vô hình, và sự đau đớn vì nhận ra, sự vắng mặt của anh ta không phải là tự do, mà là một phép thử cho sự trung thành của cô.

Nhược Hy biết, chuyến công tác này đã vô tình cho phép cô thấy rõ hơn về Lãnh Thiên Phong: một người đàn ông không thể chịu đựng được sự thiếu vắng của quyền lực và quyền sở hữu, ngay cả khi đối tượng là một bản hợp đồng. Cô thở dài. Thời gian sáu tháng trôi qua, nhưng sự ràng buộc đang ngày càng siết chặt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×