Lam Ngọc đứng chết lặng, tấm danh thiếp màu đen tuyền trên tay nặng trĩu như một lời tuyên án. Câu nói của Thiên Lang về sự sụp đổ của Hoàng Gia Group như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi sợ hãi thầm kín của cô. Cha cô, Hoàng Bách, luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và trấn an các con, nhưng Lam Ngọc đủ nhạy cảm để cảm nhận được sự tuyệt vọng ẩn sau nụ cười gượng gạo của ông.
Cô ngước nhìn Thiên Lang, người đang đứng đó với vẻ kiên nhẫn gần như kiêu ngạo. Anh ta biết rõ vị thế của mình, vị thế của một kẻ săn mồi nắm giữ sinh mạng con mồi.
"Tôi... tại sao lại là tôi?" Lam Ngọc cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng tay cô run rẩy. "Tôi không hiểu gì về kinh doanh hay tài chính. Tôi là sinh viên nghệ thuật."
Thiên Lang bước đến bên khung cửa sổ, ánh sáng hắt vào khiến gương mặt sắc lạnh của anh càng trở nên bí ẩn. "Chính vì cô là sinh viên nghệ thuật, là con gái cưng, không dính líu đến công việc, nên cô là người hoàn hảo. Cô sẽ không bị ai nghi ngờ. Cô chỉ cần làm theo những gì tôi bảo, cung cấp những thông tin tôi cần. Đổi lại, tôi sẽ rót một khoản đầu tư cứu cánh vào Hoàng Gia, đủ để cha cô giữ lại thể diện và cổ phần."
Lời đề nghị quá hấp dẫn, quá tàn nhẫn. Nó chơi đùa với tình yêu thương mà cô dành cho cha mình.
"Đó là một thỏa thuận kinh doanh, không hơn không kém." Lam Ngọc cắn môi. "Tôi sẽ không bán đứng cha tôi."
Thiên Lang xoay người lại, bước chân chậm rãi và chắc chắn, như thể anh đang bao vây cô. "Cô nghĩ tôi cần cô 'bán đứng' ư? Cha cô đã tự bán đứng mình bằng những quyết định sai lầm mười năm trước. Tôi chỉ đang thu thập những bằng chứng đó mà thôi. Cô không cần phản bội. Cô chỉ cần 'hợp tác'."
Anh đứng đối diện Lam Ngọc, khoảng cách chỉ còn gang tấc. Hơi thở mạnh mẽ, áp bức của anh bao trùm lấy cô. "Cô có hai lựa chọn. Một là để cha cô sụp đổ, mất hết, sống trong nhục nhã, và cô trở thành con gái của kẻ thất bại. Hai là ký hợp đồng với tôi, cứu lấy Hoàng Gia, và giữ lại sự bình yên cho gia đình cô. Tiền lương tôi trả cho cô đủ để cô không cần phải làm việc vặt ở đây nữa. Rất cao, đủ để thỏa mãn mọi nhu cầu của một tiểu thư."
Lam Ngọc nhắm mắt lại. Hình ảnh cha cô tiều tụy, mẹ cô lo lắng lướt qua tâm trí. Cô không có quyền ích kỷ.
"Tôi đồng ý," cô thốt lên, giọng nói nhỏ bé như tiếng thì thầm.
Nụ cười lạnh lùng nở trên môi Thiên Lang. Anh rút ra một chiếc điện thoại mạ vàng, gọi cho trợ lý. Năm phút sau, một luật sư mặt sắt bước vào, mang theo một chiếc cặp da.
"Hợp đồng lao động," Thiên Lang đặt xấp giấy tờ trên bàn. "Đọc kỹ, Lam Ngọc."
Lam Ngọc nhanh chóng lướt qua các điều khoản: Mức lương hậu hĩnh, vị trí Thư ký Đặc biệt, thời hạn ba năm. Mọi thứ đều có vẻ hợp pháp, nếu không muốn nói là quá hào phóng. Nhưng đến trang cuối cùng, hơi thở cô nghẹn lại.
Đó không phải là điều khoản về công việc. Nó là một Phụ lục Bí mật được in bằng cỡ chữ nhỏ hơn, đóng dấu "Tuyệt mật".
PHỤ LỤC BÍ MẬT - ĐIỀU KHOẢN TÌNH CẢM & DỤC VỌNG
Lam Ngọc (Bên B) phải tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu cá nhân của Thiên Lang (Bên A) trong và ngoài giờ làm việc.
Bên B phải sẵn sàng phục vụ nhu cầu thân mật của Bên A khi được yêu cầu, dưới danh nghĩa "người tình bí mật" hoặc "vật sở hữu".
Tuyệt đối không được phát sinh tình cảm thật. Mối quan hệ này hoàn toàn dựa trên sự lợi dụng và dục vọng.
Nếu Bên B vi phạm bất kỳ điều khoản nào, đặc biệt là tiết lộ Phụ lục này, Hợp đồng Đầu tư vào Hoàng Gia Group sẽ lập tức bị hủy bỏ.
Máu trong Lam Ngọc như đông lại. Cô ngẩng phắt đầu nhìn Thiên Lang. Sự tráng lệ của vẻ ngoài anh giờ đây chỉ là lớp vỏ bọc cho sự đê tiện, hèn hạ nhất.
"Anh... anh bị điên à?" Cô thì thào, toàn thân run rẩy vì nhục nhã. "Tôi sẽ không bao giờ ký cái thứ này!"
"Ồ, cô sẽ ký thôi," Thiên Lang tiến lại, dùng ngón tay lạnh ngắt chạm nhẹ vào giọt nước mắt chực rơi của cô. "Cha cô cần tiền, ngay bây giờ. Đây là cái giá của sự cứu rỗi, Lam Ngọc. Cô muốn cứu cha, cô phải tự biến mình thành vật hy sinh. Hợp đồng chỉ đơn thuần là sự thỏa mãn bản thân tôi, một giao dịch công bằng giữa nhan sắc và quyền lực."
Anh cúi thấp người, ánh mắt đen sâu của anh như nuốt chửng cô. "Hãy nhớ, cô đang bán thân mình không phải vì tiền, mà vì tình yêu thương gia đình. Đó là sự khác biệt khiến cô không phải là gái điếm, mà là một con tin cao quý."
Lời nói đó làm cô đau đớn hơn bất kỳ lời lăng mạ nào. Anh đã nhìn thấu điểm yếu lớn nhất của cô: lòng hiếu thảo.
Lam Ngọc nhìn vào chiếc bút máy đặt bên cạnh chữ ký. Cô đấu tranh nội tâm dữ dội. Liệu sự trong sạch của cô có đáng giá hơn tương lai của cha mẹ và em trai? Liệu cô có thể sống nổi nếu nhìn thấy gia đình mình tan nát?
Không, cô không thể.
Với đôi mắt đỏ hoe, Lam Ngọc cầm bút. Cô đặt bút xuống, viết tên mình lên trang cuối cùng, ngay phía dưới tên Thiên Lang, nét chữ run rẩy nhưng dứt khoát.
Hợp đồng đã được ký. Lời thề máu của kẻ thù mười năm trước đã tìm thấy con mồi đầu tiên của nó.
Thiên Lang mỉm cười chiến thắng, nhưng nụ cười đó không chạm đến đáy mắt, nơi vẫn chất chứa sự lạnh lẽo của hận thù. Anh cầm lấy bản hợp đồng đã ký, cất vào túi áo vest.
"Tốt. Từ giờ trở đi, cô là của tôi. Không chỉ trong công việc, mà cả trong bóng tối," anh tuyên bố, giọng nói trở nên khàn đặc và chiếm hữu hơn.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo Lam Ngọc về phía mình.
"Và chúng ta sẽ bắt đầu giao dịch ngay bây giờ. Đi thôi, đến nơi làm việc mới của cô. Phòng Giám đốc."
Bàn tay anh siết chặt, sức mạnh áp đảo. Lam Ngọc cảm thấy mình đang bị kéo vào một vực thẳm không lối thoát, nơi dục vọng và thù hận là luật lệ duy nhất.