Thiên Lang không cho Lam Ngọc một giây phút để hối hận hay phản kháng. Anh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô đi qua hành lang lạnh lẽo của tòa nhà Dark Sky, nơi ánh đèn neon mờ ảo phản chiếu sự xa hoa đến mức đáng sợ. Sức mạnh áp đảo từ cánh tay anh khiến cô không thể chống cự, chỉ có thể bước theo như một con rối.
Họ dừng lại trước cánh cửa gỗ mun chạm trổ tinh xảo, căn phòng làm việc của Tổng Giám đốc. Thiên Lang dùng thẻ quẹt, và cánh cửa nặng nề mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, tối giản nhưng đầy uy quyền. Cả căn phòng như một hố đen, nơi quyền lực và dục vọng ngự trị.
Anh đóng sầm cửa lại, tiếng động vang vọng như một lời kết án.
Lam Ngọc lùi lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh trong ánh sáng lờ mờ. Cô cảm thấy sợ hãi. Đây không còn là cuộc đàm phán, đây là sự chiếm hữu.
"Anh muốn gì?" Cô hỏi, giọng nghẹn lại.
Thiên Lang quay lại, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng sâu thẳm lại bùng lên một ngọn lửa tà ác. "Muốn gì ư? Cô vừa ký hợp đồng. Cô là thư ký của tôi ban ngày, và vật sở hữu của tôi ban đêm, hoặc bất cứ khi nào tôi muốn. Và tôi muốn ngay bây giờ."
Anh tháo cà vạt, ném mạnh xuống ghế sofa da. Hành động đó mang theo sự hung hăng, thô bạo, như thể anh đang trút giận lên không khí.
"Cha cô đã cướp đi tất cả của tôi," anh tiến về phía cô, mỗi bước chân đều là một áp lực đè nặng lên Lam Ngọc. "Và cô phải trả giá cho những món nợ đó. Bằng thân thể, bằng lòng tự trọng của mình."
Lam Ngọc kinh hoàng. Cô chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện lại đến nhanh và tàn nhẫn đến mức này. "Không! Tôi đồng ý làm thư ký! Tôi có thể làm việc cật lực để trả nợ. Hãy cho tôi thời gian..."
"Thời gian?" Thiên Lang cười khẩy. "Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này mười năm rồi, Lam Ngọc. Cô nghĩ tôi sẽ kiên nhẫn với cô sao?"
Anh túm lấy cằm cô, buộc cô phải ngước nhìn anh. Ánh mắt anh không hề có chút thương hại, chỉ có sự chiếm hữu thô bạo.
Diễn biến H+: Cảnh thân mật diễn ra không phải trong tình yêu, mà trên nền tảng của sự thù hận và lợi dụng.
Thiên Lang hành động như một kẻ báo thù, chứ không phải một người tình. Nụ hôn của anh là sự trừng phạt, mạnh bạo và chiếm đoạt, không cho Lam Ngọc cơ hội phản kháng.
Lam Ngọc cố gắng cắn, cố gắng đẩy anh ra, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn. Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má cô, hòa cùng với sự nhục nhã đang thiêu đốt cô. Mỗi cử động của anh đều nhắc nhở cô về địa vị mới của mình: một công cụ trả thù.
Trong cơn giằng xé dữ dội, Lam Ngọc bất chợt nhận ra điều đáng sợ: Dù anh đang đối xử với cô tàn nhẫn, thân thể cô lại phản bội tâm trí. Cảm giác từ bàn tay lạnh buốt nhưng rắn chắc của anh, mùi hương nam tính mạnh mẽ, tất cả đang kích thích những khao khát bản năng mà cô chưa từng biết đến. Sự nhục nhã bị pha trộn với một cảm giác tội lỗi, khiến cô càng đau đớn hơn.
Thiên Lang cảm nhận rõ sự run rẩy, cả sự chống cự tuyệt vọng lẫn sự mềm yếu tiềm ẩn trong cô. Điều này làm cơn giận và sự thù hận trong anh càng bùng cháy mạnh hơn. Anh muốn thấy cô đau khổ, muốn cô phải cảm thấy bị hủy hoại, nhưng đồng thời, sự non nớt và vẻ đẹp bi thương của cô lại gây ra một chấn động lạ lùng trong lồng ngực anh.
"Khóc đi, Lam Ngọc," anh thì thầm bên tai cô, giọng nói khàn đặc đầy chế giễu. "Nước mắt của cô là bằng chứng cho sự thất bại của cha cô."
Lam Ngọc không thể khóc thành tiếng nữa, cô chỉ còn biết câm lặng, chấp nhận số phận. Cô cố gắng biến tâm trí mình thành một tờ giấy trắng, không cảm xúc.
Khi mọi chuyện kết thúc, căn phòng chìm vào sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề. Lam Ngọc nằm đó, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị vắt kiệt. Cô dùng hết sức lực còn lại kéo tấm chăn mỏng che chắn cơ thể, quay lưng lại với anh.
Thiên Lang đứng dậy. Anh chỉnh lại áo quần, quay lưng lại, gương mặt anh lạnh lùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Bây giờ cô là tài sản của tôi," anh nói bằng giọng điệu khô khốc, như thể chỉ đang nói về một thương vụ thành công. "Đừng quên vị trí của mình. Ngày mai, cô phải có mặt ở đây lúc bảy giờ sáng. Cô là thư ký của tôi, nhớ chưa?"
Sau đó, anh bước ra ngoài, để lại Lam Ngọc một mình trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, nơi cô vừa ký tên vào án tử của chính mình. Cô ôm chặt lấy mình, nhận ra hợp đồng này không chỉ đòi hỏi thân xác cô, mà còn đòi hỏi cả linh hồn cô. Lam Ngọc đã chính thức bước vào cuộc chiến nội tâm giữa sự thù hận dành cho kẻ đã lợi dụng mình, và sự tủi nhục vô tận.