hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 10: Khi Cảm Xúc Không Còn Là Điều Khoản


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau cơn mưa hôm ấy, bầu trời trong đến mức lạ lùng. Những tán cây trước tòa nhà “Khải Minh Group” vẫn còn đọng nước, ánh mặt trời phản chiếu lên từng giọt như pha lê. Nhưng với Lâm Hạ, mọi thứ dường như mờ đi.

Cô tỉnh dậy trên chiếc giường xa lạ — phòng Tổng Giám đốc, tầng 28.

Mùi tinh dầu gỗ đàn hương nhẹ tỏa ra, hòa với hương cà phê đen thoảng trong không khí. Trên bàn, một chiếc khăn lụa khô được gấp gọn gàng, cạnh là tách nước ấm còn nghi ngút khói.

Khi ký ức đêm qua ùa về, tim cô chợt siết lại.

Cơn mưa, cú ngã, vòng tay anh, và ánh mắt ấy — trầm lặng mà đau đến khó hiểu.

Cô khẽ ngồi dậy, vừa lúc cánh cửa mở ra.

Tống Duy Khải bước vào, áo sơ mi trắng xắn tay, cà vạt bỏ lửng. Mỗi bước chân của anh đều vững, chậm, nhưng ánh nhìn lại có gì đó khác thường — không còn lạnh như mọi ngày.

“Tỉnh rồi à?”

Giọng anh khàn nhẹ. Cô gật đầu, rồi cúi thấp:

“Cảm ơn anh… đã đưa tôi về.”

Anh không trả lời ngay. Ánh mắt anh dừng lại trên cổ tay cô — nơi còn in vết đỏ vì ngã. Anh khẽ cau mày, rồi nói:

“Lần sau đừng làm việc đến kiệt sức nữa. Tôi không cần một nhân viên chết trên bàn làm việc.”

Lời nói nghe khô khốc, nhưng giọng anh lại dịu đi ở cuối câu. Cô biết, đó là cách duy nhất anh cho phép mình thể hiện quan tâm.

“Tôi sẽ chú ý hơn.”

Anh im lặng, rồi đặt tách cà phê xuống bàn, ngồi đối diện.

“Lâm Hạ, hợp đồng giữa chúng ta còn tám tháng.”

Cô khẽ gật:

“Tôi nhớ.”

“Nhưng kể từ hôm nay, tôi muốn thay đổi một điều.”

Cô ngẩng lên, tim đập nhanh.

“Điều gì ạ?”

Anh nhìn cô thật lâu, ánh sáng chiếu nghiêng qua gương mặt anh, tạo nên đường nét vừa cứng cỏi vừa cô độc.

“Tôi không muốn chỉ là một hợp đồng nữa.”

Không khí trong phòng như đông lại.

Cô lúng túng, cười nhẹ để tránh né:

“Anh đang nói gì vậy? Hợp đồng… là thứ anh viết. Tôi chỉ—”

“Tôi biết. Nhưng tôi không thể giả vờ nữa.”

Giọng anh trầm xuống. Mỗi từ vang ra như dao cứa vào khoảng cách giữa hai người.

“Tôi không biết từ khi nào. Có thể là khi cô nhìn tôi mà không sợ. Có thể là khi cô cố gắng chịu đựng dù bị hiểu lầm. Hoặc có thể… là khi tôi thấy cô ngất dưới cơn mưa đêm qua. Tôi đã từng nghĩ mình không còn cảm xúc, nhưng khi ôm cô, tôi nhận ra — tôi vẫn còn biết sợ.”

Lâm Hạ ngồi im, bàn tay cô run lên dưới lớp chăn.

Trái tim cô đập loạn, như thể mọi lý trí tan biến.

“Tống tổng…” – cô khẽ gọi – “Đừng nói vậy. Giữa chúng ta… chỉ là hợp đồng.”

“Cô còn muốn nhắc nó bao nhiêu lần nữa?”

Giọng anh bật cao, rồi hạ thấp, nghẹn lại.

“Tôi viết ra hợp đồng đó để kiểm soát mọi thứ, để không ai có thể khiến tôi mất đi sự tỉnh táo. Nhưng cô lại phá vỡ nó, từng chút một.”

“Anh đang lẫn lộn giữa lòng thương hại và—”

“Không, Hạ.” – anh ngắt lời – “Đó không phải thương hại. Là yêu.”

Hai chữ ấy rơi xuống, nặng đến mức cả căn phòng như ngừng thở.

Cô muốn nói gì đó, nhưng môi chỉ run.

Anh tiến lại, đứng trước mặt cô. Mùi hương trên người anh — pha giữa khói cà phê và chút bạc hà — khiến cô choáng váng.

“Tôi không cần câu trả lời ngay. Chỉ cần cô biết, tôi sẽ không đối xử với cô như một điều khoản nữa.”

Anh bước đi. Nhưng khi vừa chạm tay vào cửa, cô khẽ nói:

“Nếu một ngày anh hối hận thì sao?”

Anh dừng lại, không quay đầu, chỉ để lại một câu:

“Tôi chỉ hối hận vì đã cố không yêu cô quá lâu.”

Cánh cửa khép lại.

Căn phòng lại yên, chỉ còn tiếng đồng hồ và nhịp tim cô.

Những ngày sau đó, mọi thứ như lạc sang một quỹ đạo khác.

Tống Duy Khải không còn lạnh lùng ra lệnh nữa.

Anh bắt đầu pha cà phê cho cô mỗi sáng, mang ô cho cô khi trời mưa, thậm chí gửi tin nhắn chỉ để nhắc:

“Đừng quên ăn trưa.”

Cô không dám đáp. Cứ mỗi lần nhìn màn hình, tim lại co lại.

Vì cô biết – nếu cô đáp lại, đồng nghĩa cô đã bước qua ranh giới của chính mình.

Một tối, công ty tổ chức buổi tiệc sau khi hoàn tất dự án “Ánh Sáng”. Cả phòng Marketing đều vui vẻ, rượu vang đỏ sóng sánh.

Anh đứng bên ban công, nhìn xuống thành phố.

Cô tiến đến, tay cầm ly nước ép, giọng nhỏ:

“Anh lại uống cà phê giữa bữa tiệc à?”

Anh cười nhẹ:

“Thói quen. Tôi chỉ tỉnh táo khi uống thứ này.”

“Còn tôi thì chỉ thấy tim đập nhanh.”

Anh quay sang, ánh mắt bắt gặp cô. Khoảnh khắc đó, cả thành phố dường như tan biến – chỉ còn hai người, giữa tiếng nhạc và đèn.

“Nếu tôi nói muốn hôn cô thì sao?” – anh hỏi, giọng gần như thì thầm.

Cô nuốt nước bọt, nhìn xuống:

“Tùy anh. Nhưng… tôi không chắc mình đủ dũng cảm để quên hậu quả.”

Anh đặt ly xuống bàn, cúi gần hơn.

“Đôi khi, hậu quả cũng là một cách để sống thật.”

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài phân.

Cô thấy hơi thở anh phả lên da mình — ấm, chậm, và chân thật.

Nhưng rồi, cô lùi lại.

“Anh quên rồi sao? Tôi là người anh thuê. Còn anh, là người đặt điều kiện.”

Anh đứng lặng một lúc, rồi nói chậm:

“Tôi đã hủy hợp đồng đó sáng nay.”

Cô giật mình.

“Anh nói gì?”

“Tôi hủy rồi. Tất cả giấy tờ. Kể từ giờ, cô không nợ tôi gì hết.”

“Tại sao?”

Anh đáp, ánh nhìn kiên định:

“Vì tôi không muốn giữ cô bằng chữ ký. Tôi muốn giữ bằng trái tim.”

Cô chạy khỏi ban công, tim loạn nhịp, lòng rối bời.

Trên đường về, mưa bắt đầu rơi. Cô dừng lại dưới mái hiên, nhìn dòng người chạy vội.

Cô biết, nếu bước tiếp, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

Nhưng nếu dừng lại, cô sẽ phản bội cảm xúc thật của mình.

Giữa tiếng mưa, cô nghe thấy tiếng xe dừng sau lưng.

Chiếc ô đen quen thuộc mở ra, và Tống Duy Khải đứng đó, ướt vai, ánh mắt kiên định:

“Nếu cô sợ, tôi sẽ đi chậm. Nhưng đừng trốn nữa.”

Cô nhìn anh thật lâu. Rồi không nói gì, chỉ bước đến, cầm lấy cán ô, tay run.

Anh khẽ nắm tay cô lại – lần đầu tiên, không phải để ra lệnh, mà để giữ.

“Tôi đã từng ký hàng trăm hợp đồng trong đời, nhưng đây là lần đầu tôi muốn phá vỡ một cái.”

“Vì sao?” – cô hỏi, giọng run.

“Vì không có điều khoản nào đủ để định nghĩa cảm xúc này.”

Mưa vẫn rơi, nhưng thế giới bỗng dịu đi.

Cô không biết mình là ai, anh là ai – chỉ biết trong giây phút ấy, cô cảm nhận được hơi ấm thật sự.

Đêm hôm đó, “Ánh Đêm” – quán cà phê nhỏ nơi cô từng viết bản kế hoạch đầu tiên, lại sáng đèn.

Cô ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách cà phê đen, nhìn mưa.

Cánh cửa mở ra, anh bước vào, áo vẫn ướt mưa, nhưng nụ cười nhẹ.

“Tôi không muốn kết thúc câu chuyện này bằng hợp đồng.”

Cô hỏi khẽ:

“Vậy anh muốn kết thúc thế nào?”

Anh tiến lại gần, đặt tay lên má cô, giọng trầm:

“Bằng một khởi đầu.”

Cô khẽ nhắm mắt.

Giữa tiếng mưa và mùi cà phê, anh hôn cô – nhẹ, nhưng thật đến mức khiến cả không gian như tan chảy.

Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm Hạ hiểu:

Khi cảm xúc không còn là điều khoản, đó mới là lúc tình yêu bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×