Thời gian trôi đi, “Ánh Đêm” không còn là một quán cà phê nhỏ chỉ dành cho hai người. Tin về “quán cà phê của tình yêu thật” bắt đầu lan trên mạng. Người ta đến không chỉ để uống cà phê mà để nghe câu chuyện của một tổng giám đốc bỏ cả sự nghiệp vì một cô gái bình thường. Với nhiều người, đó là cổ tích. Nhưng với họ, đó là đời thật – với những mảng sáng, mảng tối đan xen.
Một buổi sáng, khi cô đang cắm hoa ở quầy, anh bước đến, trên tay là phong bì dày cộp.
“Thư mời đầu tư từ một công ty Nhật. Họ muốn hợp tác nhân rộng ‘Ánh Đêm’.”
Cô nhìn anh, vừa mừng vừa lo.
“Và anh nghĩ sao?”
“Nếu đồng ý, họ sẽ mở thêm năm chi nhánh. Nhưng phải chuyển nhượng thương hiệu, để họ nắm quyền điều hành chính.”
“Như vậy… anh lại mất tự do.”
“Anh biết. Nhưng cơ hội này lớn hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng có.”
Cô im, ánh mắt nhìn ly cà phê trên tay anh.
“Vậy anh muốn gì?”
“Anh muốn em cùng quyết định. Anh không muốn lặp lại sai lầm cũ, khi mọi thứ chỉ do một mình anh chọn.”
Cô khẽ thở dài, tay vân vê mép tạp dề:
“Nếu là em của trước đây, em sẽ nói ‘đồng ý’. Vì cơ hội này có thể đổi đời. Nhưng em của bây giờ… lại sợ mất đi cái bình yên này.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại:
“Anh cũng sợ. Sợ rằng khi lớn hơn, ta lại trở thành người mà mình từng chạy trốn.”
Cô khẽ cười, chạm nhẹ tay anh:
“Vậy thì giữ nhỏ thôi, anh nhé. Để mỗi sáng ta vẫn có thể tự tay pha cà phê cho nhau.”
Anh gật, nhưng sâu trong mắt anh, cô thấy điều gì đó chưa yên.
Tối hôm đó, anh ngồi một mình ngoài hiên, laptop mở. Trên màn hình là bản hợp đồng hợp tác từ Nhật. Những con số, những điều khoản – tất cả gợi lại cảm giác quen thuộc: quyền lực, cơ hội, và cám dỗ. Anh đọc từng dòng, tim nặng dần.
Cô bước ra, khoác áo cho anh.
“Anh vẫn chưa ngủ?”
“Anh đang nghĩ, liệu mình có đang ích kỷ không.”
“Vì sao?”
“Vì anh đang muốn có lại cảm giác được đứng ở đỉnh cao, dù chỉ một chút.”
Cô ngồi xuống bên cạnh, im lặng. Một lúc sau, cô nói:
“Anh từng hỏi em vì sao chọn anh, dù anh mất tất cả. Em chọn vì khi ấy anh không còn là tổng giám đốc, mà là người thật. Em không muốn một ngày phải yêu lại anh của ngày cũ – người yêu công việc hơn con người.”
Anh quay sang, ánh mắt mệt mỏi nhưng ấm:
“Anh sợ mình sẽ khiến em thất vọng.”
“Thất vọng chỉ đến khi anh không còn thành thật. Còn nếu anh nói thật, em sẽ hiểu.”
Anh khẽ cười, nụ cười pha giữa tiếc và thương:
“Em luôn khiến anh thấy nhỏ bé. Có lẽ vì thế mà anh không thể rời em được.”
Cô tựa đầu vào vai anh, thì thầm:
“Vậy thì đừng rời. Dù giấc mơ có dang dở đến đâu, chỉ cần chúng ta còn ở đây, nó vẫn là thật.”
Ba tuần sau, công ty Nhật cử người đến. Họ nói bằng giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định, đưa ra những con số không thể chối từ. Anh ngồi nghe, đôi mắt không còn ánh sáng hứng khởi, mà là sự giằng co.
Sau buổi gặp, người đại diện nói với cô:
“Cô biết không, anh ấy có tầm nhìn. Với chúng tôi, anh ấy không chỉ là người từng thất bại, mà là người có thể đứng dậy.”
Cô mỉm cười:
“Vâng, nhưng đôi khi đứng dậy cũng cần biết mình muốn đi đâu.”
Người kia cười, không đáp.
Khi họ rời đi, anh đứng lặng, nhìn những tập hồ sơ còn trên bàn.
“Họ tin anh.”
“Còn anh thì sao?”
Anh nhìn cô, trầm ngâm:
“Anh tin chúng ta. Nhưng anh không chắc thế giới này có tin vào điều thật.”
Một buổi chiều, quán đông khách. Giữa tiếng cười nói, anh nhận được cuộc gọi từ số lạ. Anh bước ra ngoài nghe. Mười phút sau quay lại, gương mặt anh khác hẳn – lạnh và trầm.
Cô lo lắng:
“Có chuyện gì?”
“Một trong những chi nhánh của đối tác cũ đang mở chuỗi quán giống hệt chúng ta. Cả tên, cả công thức. Họ muốn hạ chúng ta xuống.”
Cô sững người.
“Anh định làm gì?”
“Không gì cả. Cứ để họ làm.”
“Nhưng nếu họ lấy hết khách thì sao?”
Anh nhìn cô, giọng chậm rãi:
“Nếu người ta đến đây chỉ vì tên, thì ‘Ánh Đêm’ đã mất ý nghĩa. Anh muốn giữ linh hồn, không phải thương hiệu.”
Cô rưng rưng:
“Anh có bao giờ nghĩ, nếu ta nghèo lại lần nữa, liệu ta còn yêu nhau như bây giờ?”
Anh khẽ ôm cô:
“Nếu tình yêu chỉ tồn tại khi đủ đầy, nó đã chết từ trước rồi.”
Một tuần sau, tin tức về chuỗi “Ánh Đêm Premium” phủ khắp mạng. Người ta đổ xô đến quán mới, còn quán nhỏ của họ vắng dần. Nhiều người khuyên anh nên kiện. Nhưng anh lắc đầu:
“Anh mệt với những cuộc chiến. Anh chỉ muốn bình yên.”
Cô cố gắng tươi cười, nhưng mỗi khi nhìn sổ doanh thu, lòng cô thắt lại. Một đêm, cô ngồi ghi sổ, nước mắt rơi trên trang giấy. Anh bước vào, khẽ lau giọt nước ấy, giọng nghẹn:
“Anh xin lỗi. Anh đã để em chịu khổ thêm một lần nữa.”
“Đừng nói thế. Em không cần giàu. Em chỉ cần anh đừng từ bỏ bản thân.”
Anh ôm cô, ánh mắt xa xăm:
“Anh không từ bỏ. Chỉ là anh đang học cách sống thật giữa một thế giới giả.”
Ngày hôm sau, một bài viết xuất hiện trên mạng: “Chuyện tình của cựu tổng giám đốc và cô gái bình thường: thất bại hay hạnh phúc thật?”
Bài viết kể chi tiết về họ, kèm hình ảnh quán cũ kỹ nhưng ấm áp. Dưới phần bình luận, hàng nghìn người chia sẻ, động viên.
Một bình luận được ghim lên đầu: “Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là không dám yêu thật. Họ đã làm điều mà nhiều người không dám.”
Cô đọc, nghẹn ngào. Anh cười nhẹ, khẽ nói:
“Có lẽ, cuối cùng, chúng ta không cần thắng – chỉ cần được hiểu.”
Cô nắm tay anh, giọng run:
“Anh thấy không? Dù giấc mơ có dang dở, người ta vẫn nhìn thấy ánh sáng của nó.”
Anh siết tay cô, khẽ nói:
“Vì ánh sáng đó là em.”
Chiều hôm ấy, mưa rơi lất phất. Họ đóng cửa quán sớm, ngồi bên cửa sổ, nhìn giọt nước chảy dài trên kính. Cô đặt đầu lên vai anh, giọng khẽ:
“Anh có hối hận vì đã rời khỏi tập đoàn không?”
“Không. Vì nếu không rời, anh chẳng bao giờ biết được hạnh phúc giản dị có mùi cà phê như thế nào.”
“Còn giấc mơ của anh?”
“Nó vẫn còn. Nhưng anh không cần nó phải lớn nữa. Chỉ cần em là phần không thể thiếu trong đó.”
Cô mỉm cười, nhắm mắt. Ngoài kia, ánh đèn phố phản chiếu trên mặt nước, lung linh như sao.
Có lẽ, giấc mơ nào cũng sẽ dang dở nếu người ta mải tìm hoàn hảo. Nhưng với họ, giấc mơ nhỏ này – một quán cà phê, hai con người, và hương cà phê ấm giữa đêm mưa – đã đủ trọn vẹn.