hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 11: Lời Hứa Trong Ánh Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu năm đó, thành phố như được bao phủ bởi lớp nắng vàng mềm mại. Quán “Ánh Đêm” vẫn mở cửa mỗi ngày, đều đặn như nhịp tim của hai người đang sống một cuộc đời giản đơn. Khách quen vẫn đến, vài người lạ ghé qua, mùi cà phê vẫn lan trong không khí, nhưng có điều gì đó đang âm thầm đổi khác.

Một buổi chiều, khi cô đang lau bàn, anh bước đến, tay cầm một phong bì. Giọng anh khàn khàn, xen lẫn chút do dự.

“Họ lại gửi lời mời.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt khẽ chao. “Ai cơ?”

“Một tập đoàn trong nước. Họ muốn mua lại thương hiệu ‘Ánh Đêm’, không như công ty Nhật, họ nói sẽ giữ nguyên tên, giữ cả cách vận hành, chỉ thêm vốn mở rộng.”

Cô im. Ánh sáng ngoài hiên rọi qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt anh – gương mặt của người từng bước qua nhiều trận chiến, nhưng giờ lại loay hoay giữa hai chữ bình yên và khát vọng.

“Anh có muốn quay lại thế giới đó không?”

“Anh không biết. Anh chỉ sợ mình đang trốn tránh thay vì sống thật.”

Cô đặt khăn xuống, bước lại gần, giọng dịu:

“Anh có thể sống thật mà vẫn mơ lớn. Chỉ là đừng để giấc mơ nuốt mất mình.”

Anh cười khẽ, chạm vào tay cô.

“Nếu anh mơ, em sẽ cùng anh chứ?”

“Chừng nào giấc mơ ấy còn có em trong đó.”

Vài ngày sau, họ đến buổi họp với đại diện tập đoàn. Người đàn ông trung niên nhìn anh, cười thân thiện:

“Anh Tống, chúng tôi ngưỡng mộ câu chuyện của anh. Một người dám bỏ cả quyền lực để đi tìm tình yêu thật – hiếm lắm. Nhưng giờ, chúng tôi muốn anh trở lại, không phải với tư cách tổng giám đốc, mà là người sáng tạo thương hiệu.”

Anh nghe, im lặng. Cô ngồi cạnh, tay đan chặt nhau. Người đàn ông nói tiếp:

“Chúng tôi sẽ cho anh toàn quyền sáng tạo, chỉ cần đồng ý mở rộng quy mô. Cô Lâm Hạ cũng có thể giữ vị trí giám đốc hình ảnh. Hai người cùng nhau điều hành, không ai tách khỏi ai.”

Cô nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy ánh sáng trong mắt anh – ánh sáng của người từng mất hết và đang được trao lại cơ hội làm lại.

“Cho tôi một tuần suy nghĩ.”

Suốt một tuần, anh không nói nhiều. Anh vẫn mở quán, pha cà phê, dọn bàn, cười với khách, nhưng trong ánh mắt là cả một cơn sóng ngầm. Cô biết, anh đang đấu tranh giữa tình yêu và tham vọng, giữa hiện tại và quá khứ.

Một tối, cô ra hiên, nhìn anh ngồi trước laptop, ánh sáng hắt lên gương mặt anh. Cô khẽ nói:

“Em không muốn anh vì em mà kìm nén ước mơ.”

Anh ngẩng lên, mỉm cười buồn:

“Nhưng nếu theo đuổi nó, em sẽ lại mệt. Em từng nói bình yên là điều em muốn nhất.”

“Bình yên không phải là không có sóng, mà là khi ta biết ai sẽ cùng mình qua sóng.”

Anh khẽ nắm tay cô, ánh nhìn sáng lên:

“Vậy thì anh sẽ thử lại một lần, nhưng khác xưa – lần này không để mất em.”

Tháng sau, “Ánh Đêm” trở thành thương hiệu hợp tác chính thức. Họ giữ quán cũ như biểu tượng gốc, còn các chi nhánh mới bắt đầu mọc lên. Cô phụ trách hình ảnh, anh chịu trách nhiệm phát triển.

Mọi thứ dường như trở lại nhịp quen thuộc của thành công, nhưng cô nhận ra trong mắt anh đôi khi xuất hiện thứ ánh sáng cũ – thứ ánh sáng của đêm trước bão.

Một hôm, trong cuộc họp nội bộ, giám đốc tài chính đề xuất đổi lại khẩu hiệu thương hiệu.

“Câu ‘Yêu thật, sống thật’ nghe cảm xúc quá. Giới đầu tư thích những gì mạnh mẽ, tầm vóc hơn.”

Anh không nói. Cô lên tiếng:

“Nhưng đó là linh hồn của ‘Ánh Đêm’. Nếu bỏ đi, nó chỉ còn là một chuỗi cà phê bình thường.”

Người kia mỉm cười, nhún vai:

“Cô Lâm, trong kinh doanh, linh hồn không trả lương cho nhân viên được.”

Không khí căng như dây đàn. Mọi người nhìn anh, chờ phản ứng. Một lúc lâu sau, anh nói khẽ:

“Nếu bỏ linh hồn, mọi thứ này sẽ sụp đổ. Giữ nguyên.”

Cô nhìn anh, trong lòng dâng tràn niềm tự hào lẫn lo lắng. Cô biết, mỗi lần anh nói như vậy là mỗi lần anh tự kéo thêm một trận chiến khác về mình.

Tối hôm ấy, cô ra quán muộn. Anh vẫn còn ở đó, mắt dán vào sổ kế hoạch. Cô đặt tách cà phê xuống, nói khẽ:

“Anh lại thức khuya.”

“Anh sợ mọi thứ sẽ trượt khỏi tay nếu không kiểm soát.”

“Anh không cần kiểm soát, chỉ cần tin.”

Anh nhìn cô, khẽ cười, giọng mệt:

“Tin người khác thì dễ, tin chính mình mới khó.”

“Vậy thì để em tin giùm anh.”

Anh bật cười, kéo cô lại gần. Hơi ấm lan giữa hai người.

“Em có biết vì sao anh gọi quán là ‘Ánh Đêm’ không?”

“Vì đó là nơi chúng ta gặp nhau?”

“Không. Vì anh từng nghĩ mình là bóng tối, cho đến khi em bước đến. Em không xua tan nó, nhưng khiến anh nhìn thấy ánh sáng.”

Cô ngẩng lên, nước mắt rưng rưng.

“Nếu có một ngày em không còn bên anh thì sao?”

Anh khẽ nói, như lời thề:

“Anh sẽ tìm lại em, dù ở nơi tối nhất.”

Một tuần sau, anh phải đi công tác cùng đối tác. Cô ở lại lo quán. Ngày anh đi, trời đổ mưa, gió quất vào cửa kính. Anh hôn lên trán cô trước khi bước ra taxi.

“Ba ngày thôi. Giữ quán nhé, ánh sáng nhỏ của anh.”

Cô cười, vẫy tay. Nhưng đến tối thứ hai, cô nhận được tin – chuyến xe anh đi gặp tai nạn trên đường cao tốc, chưa rõ danh tính người bị thương.

Điện thoại rơi khỏi tay cô. Thế giới như vỡ vụn. Cô chạy ra ngoài, mưa tạt vào mặt, nước hòa cùng nước mắt. Cô gọi khắp nơi, đến khi đầu dây bên kia vang lên giọng một y tá:

“Anh ấy không sao, chỉ bị thương nhẹ. Đang được điều trị tại bệnh viện thành phố.”

Cô ngồi sụp xuống vỉa hè, thở gấp, rồi cười qua nước mắt.

Sáng hôm sau, cô vào viện. Anh nằm trên giường, tay quấn băng, mặt vẫn bình thản như chẳng có gì.

“Em đến rồi à?”

Cô sà đến, mắt đỏ hoe:

“Anh có biết em đã sợ thế nào không?”

Anh khẽ nắm tay cô, cười mệt:

“Anh hứa rồi mà, dù trong bóng tối, anh vẫn tìm được em.”

Cô bật khóc, ôm chặt lấy anh. Mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim hòa vào nhau.

Ba tháng sau, anh hồi phục. “Ánh Đêm” mở thêm chi nhánh mới, nhưng lần này họ không ký thêm hợp đồng nào. Anh bảo:

“Giấc mơ lớn đôi khi phải tạm dừng để giữ lấy thứ nhỏ bé thật nhất.”

Cô cười, gật đầu:

“Em tin, chỉ cần còn chúng ta, ‘Ánh Đêm’ sẽ không bao giờ tắt.”

Và thế là, giữa dòng người tấp nập, giữa những bảng hiệu rực sáng, vẫn có một quán nhỏ nép mình trong góc phố – nơi hai con người từng mất tất cả, lại tìm thấy mọi thứ.

Trong ánh sáng mờ ấm, anh khẽ nói:

“Em có tin vào định mệnh không?”

“Có. Vì định mệnh của em… là anh.”

Anh mỉm cười, đặt nụ hôn lên môi cô. Ngoài kia, ánh đêm lại lên, êm dịu, bình yên – như chính tình yêu họ đã gìn giữ suốt quãng đường dài, từ những hợp đồng lạnh lùng đến những lời hứa rực sáng giữa đời thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×