Buổi sáng đầu tiên sau khi ký hợp đồng, Lâm Hạ thức dậy trong căn phòng xa lạ. Ánh sáng mỏng chiếu qua rèm cửa, vẽ lên bức tường những vệt vàng nhạt. Căn phòng quá yên tĩnh, đến mức cô có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường đếm từng nhịp giây.
Chiếc giường rộng đến mức cô chỉ chiếm một góc nhỏ, còn lại toàn là khoảng trống lạnh lẽo. Cô khẽ ngồi dậy, bàn tay chạm vào lớp ga giường mịn màng — xa xỉ đến lạ. Trên bàn đầu giường, một tờ giấy được gấp gọn, chữ viết nắn nót, lạnh và gọn gàng như chính con người anh:
“Quần áo trong tủ. Ăn sáng lúc 7h30. Xe đón 8h. Đừng đi đâu nếu không được cho phép.”
Không có ký tên, nhưng cô biết là của ai.
Tống Duy Khải – người đàn ông đã biến cuộc đời cô thành một ván cờ chỉ sau một đêm.
Cô bước xuống sàn, đôi chân trần chạm vào nền đá lạnh buốt. Mỗi bước đi là một nỗi lạ lẫm. Phòng tắm rộng, gương soi chiếu lại gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt vẫn còn sưng sau một đêm không ngủ. Cô tự cười chính mình — một cô gái bình thường, giờ trở thành “người đồng hành riêng” của tổng giám đốc danh tiếng.
Cô khoác chiếc váy anh đã chuẩn bị sẵn — đơn giản nhưng đắt tiền. Khi bước ra khỏi phòng, cô thấy anh đang đứng trong phòng khách, bên khung cửa kính lớn nhìn ra thành phố. Anh mặc sơ mi trắng, tay cầm tách cà phê, dáng người thẳng tắp.
Ánh sáng buổi sớm chiếu lên vai anh, khiến anh trông vừa lạnh vừa cuốn hút.
Cô khẽ chào: “Chào buổi sáng.”
Anh không quay lại, chỉ nói:
“Bữa sáng ở bàn. Ăn đi. Rồi chúng ta đi.”
Cô gật đầu, im lặng ngồi xuống. Trên bàn là bánh mì nướng, trứng lòng đào và nước cam — mọi thứ đều được chuẩn bị hoàn hảo, như thể không có gì gọi là ngẫu nhiên trong ngôi nhà này. Anh không ăn, chỉ nhấp thêm ngụm cà phê, mắt vẫn nhìn ra cửa kính.
“Em có quen ai trong giới truyền thông không?”
Câu hỏi khiến cô sững lại.
“Không, tôi chỉ làm thêm bình thường thôi.”
Anh gật nhẹ, như thể chỉ cần xác nhận.
“Tốt. Tôi không thích chuyện riêng tư bị lan ra ngoài. Trong ba tháng này, em chỉ cần làm một điều — giữ im lặng.”
Cô cắn nhẹ môi. “Vâng.”
Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Đừng ‘vâng’ vì sợ. Hãy hiểu, vì đó là điều kiện sống còn.”
Trên xe, không khí im ắng. Tống Duy Khải ngồi ở hàng ghế sau, laptop mở, ngón tay gõ nhịp trên bàn phím. Mỗi khi xe rẽ, ánh sáng phản chiếu qua kính, hắt lên gương mặt anh. Lâm Hạ ngồi đối diện, cảm giác như đang ở trong một thế giới không thuộc về mình.
Cô cố bắt chuyện:
“Anh... thường làm việc nhiều như vậy à?”
Anh không ngẩng đầu:
“Tôi không thích lãng phí thời gian.”
“Thế... anh có bao giờ nghỉ không?”
Anh ngừng gõ, mắt liếc lên, giọng lạnh hơn:
“Tôi không nghỉ. Vì nghỉ là lúc người khác vượt qua.”
Cô cười nhẹ, dù biết anh chẳng hề đùa.
Thành phố trôi qua ngoài cửa kính — xe cộ, ánh đèn, những gương mặt xa lạ. Cô nhận ra, bên trong chiếc xe đắt tiền này, không có tiếng cười, không có hơi ấm. Chỉ có sự im lặng của hai thế giới – một bên là quyền lực, một bên là sự đánh đổi.
Buổi trưa, cô ngồi đợi trong văn phòng của anh. Không gian tầng 35 của tập đoàn Vũ Dương tràn ngập mùi hương sang trọng, tĩnh lặng đến mức cô nghe được tiếng gió từ điều hòa. Trên bàn làm việc, những tệp hồ sơ xếp thẳng tắp. Tất cả đều mang dấu ấn của một người không cho phép sai sót.
Cửa mở. Anh bước vào, tháo cà vạt, ánh mắt nhìn cô thoáng ngạc nhiên:
“Sao còn ở đây?”
“Tôi... không biết phải đi đâu. Anh bảo không được rời khỏi khi chưa được cho phép.”
Khóe môi anh khẽ nhếch.
“Tốt. Em học nhanh.”
Anh ngồi xuống ghế sofa, chống tay lên trán. Một khoảng im lặng. Không hiểu sao, lần đầu tiên, cô thấy nét mệt mỏi trên khuôn mặt anh.
“Anh... có chuyện gì à?”
“Không. Chỉ là những cuộc họp không bao giờ kết thúc.”
Cô nhìn anh, thấy rõ quầng mắt thâm nhạt. Dưới lớp áo sơ mi trắng là sự mỏi mệt của một người đàn ông gánh cả thế giới. Cô định nói điều gì đó, nhưng anh đã mở mắt nhìn thẳng:
“Đừng nhìn tôi như vậy.”
Cô giật mình. “Như vậy là... như thế nào?”
“Như thể em thấy tôi đáng thương.”
Câu nói khiến cô nghẹn lại. Cô cúi đầu, bàn tay siết chặt.
“Không... chỉ là tôi thấy anh cũng là người.”
Anh cười khẽ. Nụ cười không ấm, nhưng có gì đó thật.
“Người à? Có lẽ tôi đã quên mất cảm giác đó từ lâu rồi.”
Chiều xuống. Cô đi cùng anh đến buổi gặp đối tác ở khách sạn. Anh dặn cô chỉ đứng bên, không nói gì.
Trong phòng hội nghị, mọi ánh mắt đều hướng về anh – người đàn ông của quyền lực, của vẻ ngoài hoàn hảo.
Nhưng giữa những cái bắt tay, cô nhận ra cách anh cười chỉ là lớp mặt nạ. Phía sau ánh mắt điềm tĩnh là sự cảnh giác cố hữu.
Khi cuộc họp kết thúc, một nữ doanh nhân lớn tuổi tiến đến, cười nhẹ:
“Cậu Khải, người đẹp bên cạnh là ai thế?”
Anh chỉ đáp lạnh:
“Thư ký tạm thời.”
Từ “thư ký” khiến tim cô nhói nhẹ. Nhưng cô vẫn mỉm cười, cúi đầu lễ phép. Khi họ rời đi, cô khẽ nói:
“Anh không cần phải nói dối đâu.”
Anh liếc nhìn cô:
“Tôi không nói dối. Hợp đồng không quy định danh phận, đúng không?”
Câu nói như một lưỡi dao mảnh. Cô im lặng, mắt nhìn xuống đôi giày cao gót mới mà anh mua — đẹp, nhưng khiến chân cô đau rát.
Trên đường về, trời lại mưa. Xe chạy chậm giữa dòng người vội vã. Lâm Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng khẽ:
“Anh không sợ cô đơn à?”
Anh quay sang, ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
“Cô đơn là thứ xa xỉ. Tôi không có thời gian để cảm nhận nó.”
“Nhưng nếu một ngày... không còn ai bên cạnh thì sao?”
Anh im lặng. Rồi nói, giọng nhỏ đến mức gần như tan vào tiếng mưa:
“Tôi đã quen với việc đó từ rất lâu rồi.”
Cô quay sang nhìn anh. Ánh sáng đèn đường hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, đẹp đến lạnh lùng. Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt thấy thương anh — một cảm giác mà chính cô cũng không hiểu tại sao.
Anh bắt gặp ánh mắt ấy, khẽ nhíu mày.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Lâm Hạ. Em sẽ hối hận.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không có tim để em đặt tình cảm vào.”
Tối, họ về đến biệt thự. Anh bảo cô ăn trước, nhưng cô lại chờ. Khi anh bước vào, vẫn là áo sơ mi trắng, cổ tay xắn lên, mùi nước hoa nhẹ. Anh nhìn mâm cơm còn nóng, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên.
“Sao chưa ăn?”
“Tôi nghĩ ăn cùng sẽ vui hơn.”
Anh ngồi xuống, yên lặng gắp một miếng. Cô mỉm cười, cảm thấy điều gì đó nhỏ bé trong lòng mình đang thay đổi.
Một người đàn ông tưởng như chẳng biết cười, giờ lại chịu ngồi ăn cùng cô.
Sau bữa ăn, cô rót cho anh ly trà. Anh nhận lấy, khẽ nói:
“Em biết không, ba tháng không dài. Nhưng cũng đủ để khiến người ta quên mất ranh giới.”
Cô ngẩng đầu: “Ranh giới gì?”
“Giữa thật và giả.”
Cô im lặng. Trà nguội dần. Trong căn phòng rộng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.
Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm — lần đầu tiên không chỉ là lạnh, mà còn là lẫn lộn giữa kiểm soát và xao động.
“Ngủ sớm đi. Ngày mai chúng ta đi công tác.”
“Đi đâu ạ?”
“Đà Lạt. Nơi ít người biết đến. Tôi cần yên tĩnh.”
Đêm. Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà. Lời anh vang lên trong đầu – “Tôi không có tim.”
Nhưng tại sao, khi anh nói điều đó, ánh mắt anh lại buồn đến vậy?
Cô khẽ xoay người, nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Thành phố vẫn sáng, nhưng trong lòng cô là khoảng tối không tên.
Cô không biết liệu mình đang sợ, hay đang bắt đầu bước vào điều cấm kỵ mà chính anh đã cảnh báo.
Một phần trong cô thì thầm: “Chỉ là ba tháng thôi mà, Lâm Hạ.”
Nhưng một phần khác lại run rẩy đáp: “Còn tim, liệu có giữ nổi ba tháng không?”
Ngoài kia, tiếng sấm vang xa.
Trong căn phòng lớn, có hai người — mỗi người đều mang một vết thương, và không ai biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, mọi ranh giới đang dần tan chảy.