Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời chưa kịp rọi qua những dãy nhà cao tầng, chiếc xe đen của Tống Duy Khải đã rời thành phố. Đường xa tít tắp, sương giăng trắng như khói, còn cô thì ngồi yên ở ghế sau, nhìn cảnh vật lùi dần phía sau cửa kính.
Đà Lạt – điểm đến mà anh nói là “nơi cần yên tĩnh” – lại khiến tim cô không yên nổi. Không biết là vì chuyến đi hay vì người ngồi bên cạnh.
Anh ngồi im, laptop mở, mắt dán vào những con số. Mọi cử chỉ của anh đều chính xác, không thừa, không thiếu. Cả khi xe dừng ở trạm nghỉ, anh cũng chỉ nói một câu:
“Năm phút.”
Cô gật đầu, bước xuống. Gió cao nguyên lạnh buốt, thổi bay những sợi tóc mai. Cô khẽ rùng mình. Nhưng khi nhìn sang, thấy anh đứng cạnh xe, tay cầm điện thoại, ánh mắt lơ đãng nhìn xa xăm — lần đầu cô thấy anh không phải là tổng giám đốc, mà là một người đàn ông có chút cô độc.
Cô hỏi khẽ:
“Anh từng đến Đà Lạt nhiều chưa?”
Anh không quay lại:
“Một lần. Ba năm trước.”
“Với ai?”
“Với người mà em không cần biết.”
Câu trả lời khiến không khí như đông cứng. Cô cúi đầu, tự mắng mình: Lâm Hạ, đừng xen vào quá khứ của anh ta. Nhưng trái tim cô vẫn thấy nhói lên, như thể mình vừa lỡ chạm vào một vết thương cũ.
Đến Đà Lạt, trời lất phất mưa. Căn biệt thự anh thuê nằm trên sườn đồi, giữa rừng thông. Cửa kính rộng mở ra là biển sương mù, phía xa thấp thoáng ánh đèn từ thị trấn. Cảnh đẹp đến mức khiến người ta nín thở.
Người quản gia đưa họ vào.
“Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, thưa ngài.”
Anh gật đầu, nói gọn:
“Cảm ơn. Không cần làm phiền.”
Cánh cửa khép lại, chỉ còn hai người.
Không gian yên tĩnh đến lạ. Cô đặt vali xuống, cố giữ giọng bình thường:
“Anh chọn nơi này… đẹp thật.”
Anh nhìn quanh, đáp:
“Tôi không chọn vì đẹp. Tôi chọn vì không ai tìm đến.”
Câu nói ấy lại khiến tim cô nhói. Anh luôn như thế — chẳng bao giờ nói nhiều, nhưng mỗi câu lại đủ khiến người ta khó thở.
Buổi chiều, mưa rơi dày hơn. Sương mù bám trên cửa kính. Anh ngồi làm việc trong phòng khách, laptop mở, điện thoại reo không ngừng. Cô ngồi bên cạnh đọc sách, nhưng tâm trí chẳng thể yên.
Thỉnh thoảng, cô nghe anh nói:
“Không cần báo cáo lại. Tôi tự xử lý.”
“Nếu không xong, tôi sẽ đổi người.”
Giọng anh lạnh, dứt khoát, không có chỗ cho cảm xúc.
Khi cuộc gọi kết thúc, cô nhìn anh, nói nhỏ:
“Anh có bao giờ cảm thấy mệt vì phải mạnh mẽ quá không?”
Anh ngẩng lên, nhìn cô vài giây, rồi khẽ cười:
“Tôi không có quyền mệt.”
“Nhưng anh cũng là người.”
Anh im lặng, đôi mắt trầm lại. Một lát sau, anh nói, giọng nhỏ hơn thường lệ:
“Người ta chỉ được phép yếu khi có nơi để dựa. Còn tôi, thì không.”
Cô khẽ mím môi. Cô không biết nên nói gì nữa. Chỉ biết ngồi im, nhìn mưa ngoài kia – từng giọt rơi, từng hạt tan.
Đêm xuống. Biệt thự sáng lên trong ánh vàng mờ. Cô ra ban công, nhìn rừng thông chìm trong sương. Gió lạnh thổi qua tóc, mang theo mùi cỏ ẩm. Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau – anh.
Anh đứng cách cô vài bước, tay đút túi quần, mắt nhìn xa xăm.
“Em sợ lạnh sao?”
“Không. Tôi quen rồi.”
“Người như em… hình như luôn quen với cô đơn.”
Cô cười nhẹ:
“Còn anh thì quen với im lặng.”
Anh nhìn sang. Hai ánh mắt chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy tim mình đập loạn. Không có lời nào, nhưng trong không khí, có điều gì đó đang đổi khác – một thứ vừa mong manh vừa nguy hiểm.
Anh bước đến gần, khoảng cách chỉ còn một bước.
“Tôi đã nói rồi. Đừng nhìn tôi như vậy.”
“Vì sao?”
“Vì tôi không chắc… mình còn muốn giữ ranh giới nữa.”
Cô khựng lại. Cả người cứng đờ. Gió thổi qua, lạnh mà lòng lại nóng rực.
Anh nghiêng người, bàn tay chạm nhẹ vào cằm cô. Hơi thở anh gần, mang mùi gỗ trầm và rượu vang.
“Nếu em sợ, tôi sẽ dừng lại.”
Cô không nói. Chỉ nhìn anh. Ánh mắt cô run rẩy, nhưng không rời.
Khoảnh khắc đó, anh cúi xuống, môi chạm nhẹ lên môi cô. Một nụ hôn ngắn, chậm rãi, như thể anh đang dò tìm xem cảm xúc này có thật không.
Cô không chống cự. Trái tim cô như vỡ tung trong lồng ngực.
Nụ hôn tan ra trong hơi thở, nhưng dư vị còn ở lại. Anh khẽ lùi lại, giọng khàn đi:
“Xin lỗi. Tôi không nên làm vậy.”
Cô lắc đầu, khẽ nói:
“Không cần xin lỗi. Vì anh… cũng là người.”
Cả đêm đó, họ không nói thêm gì. Anh về phòng mình, còn cô nằm im, mắt mở trân trân nhìn trần nhà. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức cô không biết đó là thật hay mơ.
Chỉ biết tim cô vẫn còn đập nhanh, và nụ hôn kia vẫn khiến lòng cô ấm lên giữa màn sương lạnh.
Sáng hôm sau, anh vẫn xuất hiện với vẻ lạnh lùng như cũ. Áo sơ mi, cà vạt, ánh mắt bình thản. Không ai nghĩ người đàn ông ấy từng để cảm xúc vượt khỏi lý trí.
“Hôm nay em đi cùng tôi đến khu dự án. Giữ khoảng cách. Đừng nhìn tôi như tối qua.”
Cô gật đầu, môi mím lại. “Tôi hiểu.”
Nhưng cả buổi sáng, trong ánh nắng mờ ảo của cao nguyên, mỗi khi anh quay đi, cô vẫn không ngăn được ánh nhìn lạc về phía anh.
Còn anh, dù không quay lại, vẫn biết rõ điều đó. Bàn tay anh trong túi siết nhẹ – cảm giác vừa quen vừa xa, vừa muốn gần vừa muốn né tránh.
Chiều, họ trở về. Mưa lại rơi. Anh mệt mỏi ngồi xuống sofa, tháo cà vạt, nhắm mắt. Cô mang nước lên, đặt khẽ trên bàn.
“Anh uống chút đi.”
Anh mở mắt, nhìn ly nước, rồi nhìn cô.
“Em không sợ tôi sao? Tôi không dịu dàng đâu.”
Cô khẽ cười. “Tôi đâu cần anh dịu dàng. Chỉ cần anh thật.”
Anh im, rồi bật cười – một tiếng cười nhẹ nhưng lạ lùng.
“Thật à? Tôi đã quên mình thật là ai rồi.”
“Thế thì tìm lại.”
Anh ngước nhìn cô. Ánh mắt ấy khiến cô tim đập loạn, nhưng cô vẫn không né.
“Em nghĩ tôi có thể tìm lại thứ đã chết trong mình sao?”
“Không ai chết nếu còn biết đau.”
Khoảnh khắc đó, không khí giữa họ như đặc quánh. Anh đứng dậy, tiến đến gần, giọng khẽ:
“Em nguy hiểm thật đấy, Lâm Hạ.”
“Vì sao?”
“Vì em khiến tôi nhớ rằng tôi từng biết cảm xúc là gì.”
Cô không kịp phản ứng. Anh cúi xuống, lần này không chần chừ. Nụ hôn của anh sâu, mạnh, mang theo tất cả kìm nén bị đốt cháy trong suốt thời gian qua. Cô choáng váng, bàn tay bấu nhẹ vào áo anh, hơi thở hòa vào nhau.
Một cơn mưa lớn ập đến, tiếng sấm xa xa vang lên, như tiếng tim họ hòa nhịp.
Khi nụ hôn dừng lại, cả hai đều thở gấp. Anh nhìn cô, giọng khàn:
“Đừng để tôi phải hối hận.”
Cô khẽ đáp, giọng run:
“Anh cũng đừng khiến tôi quên rằng mình chỉ là một điều khoản trong hợp đồng.”
Anh im. Trong mắt anh lóe lên điều gì đó như đau đớn.
Rồi anh quay đi, nói nhỏ:
“Phải. Chỉ là hợp đồng.”
Đêm thứ hai ở Đà Lạt, căn biệt thự lại chìm trong sương. Anh ngồi một mình ngoài hiên, điếu thuốc cháy đỏ trong tay. Gió thổi qua tóc anh, làm bật lên một vẻ cô độc đến xót xa.
Còn cô, đứng bên khung cửa, nhìn anh qua lớp kính. Cô muốn bước ra, muốn nói điều gì đó, nhưng lại sợ — sợ rằng chỉ một bước thôi, cô sẽ đánh mất chính mình.
Anh ngẩng lên, ánh mắt bắt gặp cô. Họ nhìn nhau, không nói.
Sương bay qua, mưa vẫn rơi, và giữa hai người là một khoảng cách mong manh — vừa đủ để khiến tim cả hai cùng đau.