hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 4: Bóng Hình Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ ba ở Đà Lạt, sương vẫn phủ kín lối đi. Ánh nắng le lói sau lớp mây mỏng, hắt xuống mái ngói lạnh lẽo của biệt thự. Lâm Hạ thức dậy với cảm giác mơ hồ, như thể đêm qua chỉ là một giấc mộng. Cô đưa tay chạm môi mình – vẫn còn đó hơi ấm của anh, thứ khiến cô vừa rối vừa run.

Dưới tầng, mùi cà phê lan nhẹ. Anh đang ngồi bên cửa sổ, mặc sơ mi xắn tay, đang xem tài liệu. Không ai nhìn anh mà không thấy vẻ hoàn hảo. Nhưng cô, người đã nhìn thấy anh lúc yếu mềm, lại biết rõ phía sau sự hoàn hảo ấy là một khoảng trống lạnh lẽo không đáy.

Cô bước đến, khẽ nói:

“Anh dậy sớm thế?”

Anh không ngẩng đầu.

“Thói quen.”

“Thói quen làm việc hay thói quen trốn tránh?”

Câu hỏi bất ngờ khiến anh dừng tay, rồi ngẩng lên nhìn cô. Ánh mắt anh sắc như dao, nhưng không giấu được một thoáng ngạc nhiên.

“Em học cách châm chọc rồi đấy.”

“Không, tôi chỉ đang nói thật.”

Anh im lặng. Vài giây trôi qua, rồi khóe môi anh khẽ nhếch.

“Em không giống những người khác.”

“Vì tôi không diễn.”

“Đúng. Và chính vì thế, em nguy hiểm hơn họ.”

Cô không đáp. Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật đường viền cứng cáp và ánh nhìn sâu thẳm. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác như anh vừa khen vừa cảnh cáo.

Buổi sáng, họ cùng đến khu dự án. Đà Lạt se lạnh, mưa bụi giăng mờ trên tán thông. Những nhân viên cúi đầu chào anh, ánh mắt họ vừa sợ vừa nể. Anh nói ít, nhưng từng lời như mệnh lệnh.

Cô đi bên cạnh, giữ đúng khoảng cách.

Trong cuộc họp, cô ngồi ở góc phòng, quan sát. Anh nói chuyện với đối tác bằng giọng điềm đạm, không biểu cảm. Nhưng khi cửa mở ra, người bước vào khiến không khí thay đổi.

Một người phụ nữ. Cao, thanh lịch, khoác áo măng-tô trắng, mái tóc uốn nhẹ. Đôi giày cao gót gõ nhịp trên nền gạch. Cô ta mỉm cười, bước thẳng về phía anh.

“Lâu rồi không gặp, Khải.”

Giọng nói ấy khiến anh khựng lại. Ánh mắt thoáng tối đi, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

“Tôi tưởng em đang ở châu Âu.”

“Vừa về. Không ngờ gặp anh ở đây.”

Lâm Hạ nhìn họ, cảm giác tim mình thắt lại mà chẳng hiểu vì sao. Người phụ nữ ấy đẹp theo cách sang trọng, tự tin, và quen thuộc với anh đến đáng sợ.

Cô nghe loáng thoáng người khác gọi tên: “Trịnh Vân.”

Một cái tên đủ khiến mọi người trong ngành kinh doanh chú ý — nữ giám đốc tài năng, từng hợp tác với Tống Duy Khải nhiều năm trước.

Trịnh Vân nhìn sang cô, ánh mắt lướt qua nhanh như dao cắt.

“Cô gái này là...?”

Anh đáp lạnh:

“Thư ký tạm thời.”

Câu nói khiến cổ họng Lâm Hạ nghẹn lại.

Trịnh Vân cười nhạt:

“Anh vẫn thích dùng người ‘tạm thời’ nhỉ.”

Không khí trong phòng như đông lại. Cô cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong lòng.

Sau buổi họp, khi mọi người đã rời đi, cô vẫn ngồi lặng trong xe. Anh bước vào, khởi động máy. Gió thổi mạnh qua hàng thông, làm cửa kính rung khẽ.

“Em có gì muốn nói à?”

Cô cười nhạt: “Tôi có quyền nói sao?”

Anh nhìn cô.

“Đừng bắt đầu.”

“Bắt đầu gì? Tôi đâu dám. Tôi chỉ là ‘thư ký tạm thời’ mà.”

Giọng cô nghẹn lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Anh im lặng một lúc, rồi nói nhỏ:

“Cô ta không quan trọng.”

“Nhưng anh lại im lặng khi cô ta hỏi. Nếu không quan trọng, sao anh không phủ nhận?”

“Vì đôi khi, im lặng dễ hơn lời nói dối.”

Câu trả lời khiến lòng cô như bị siết chặt. Cô quay đi, nhìn ra cửa sổ, không muốn để anh thấy nước mắt.

Tối đó, anh về muộn. Cô ngồi đợi trong phòng khách, ngọn đèn bàn vàng dịu hắt lên cuốn sổ trong tay. Mỗi trang là những dòng chữ rối – cảm xúc cô không thể nói thành lời.

Tiếng cửa mở. Anh bước vào, mùi rượu phảng phất. Áo sơ mi hơi nhàu, tóc rối nhẹ.

“Sao chưa ngủ?”

“Tôi chờ anh.”

“Chờ làm gì?”

“Để hỏi… anh đã gặp lại cô ấy chưa?”

Anh dừng lại, ánh mắt như muốn né tránh.

“Có. Vì công việc.”

“Công việc... hay ký ức?”

Anh im, rồi khẽ đáp:

“Cả hai.”

Câu trả lời khiến cô bật cười – nụ cười pha lẫn cay đắng.

“Anh thành thật thật. Nhưng đôi khi, thật lòng lại là tàn nhẫn.”

Anh bước đến gần, bàn tay đặt lên lưng ghế, giọng khàn khàn:

“Tôi đã cảnh báo em từ đầu. Không được yêu.”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run nhưng kiên quyết:

“Nhưng anh lại quên nói tôi không được đau.”

Không khí như đông cứng. Ánh mắt họ chạm nhau – một bên đầy kiềm chế, một bên ngập tràn nước mắt chưa kịp rơi.

Anh lùi lại, xoay người, bước ra ban công.

“Tôi không muốn làm tổn thương em.”

“Anh đã làm rồi.”

Anh siết chặt tay vịn, ánh mắt hướng về bóng đêm. Tiếng mưa rơi ngoài hiên hòa cùng tiếng gió. Một lúc sau, anh nói, giọng gần như thì thầm:

“Cô ta từng là vị hôn thê của tôi.”

Cô sững người.

“Ba năm trước, cô ta rời đi ngay trước lễ cưới. Không một lời.”

Cô khẽ nói: “Giờ anh vẫn còn yêu cô ta?”

“Tôi không biết. Tôi chỉ biết, tôi chưa quên.”

Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng. Nước mắt cô trào ra, nóng và mặn. Cô đứng dậy, đi qua anh, không nhìn lại.

“Nếu tình yêu của anh là vết thương, thì đừng dùng tôi để băng bó.”

Cánh cửa phòng đóng lại, để lại anh đứng trong ánh mưa mờ.

Đêm ấy, anh không ngủ. Còn cô, ngồi trong phòng, ôm gối, lặng im. Những gì cô cố giấu giờ vỡ tan. Cô biết mình đã sai – sai khi tin rằng hợp đồng có thể giữ được trái tim.

Ngoài kia, tiếng mưa rơi như bản nhạc buồn vô tận.

Khoảng gần sáng, cô nghe tiếng gõ cửa.

“Lâm Hạ.”

Giọng anh trầm, khàn và có chút mệt mỏi.

“Ra mở cửa đi.”

Cô do dự, rồi vẫn bước ra. Anh đứng đó, áo sơ mi ướt mưa, ánh mắt trũng sâu.

“Tôi xin lỗi.”

Cô nhìn anh, khẽ nói:

“Xin lỗi vì nụ hôn, hay vì quá khứ?”

“Vì đã để em bước vào cuộc đời tôi mà không biết cách giữ em an toàn.”

Cô khẽ lắc đầu: “Không ai khiến tôi bước vào cả. Tôi tự chọn.”

Anh bước tới, bàn tay đưa lên, khẽ lau giọt nước trên má cô.

“Em đang khóc vì tôi sao?”

Cô nhìn anh, nước mắt rơi thêm lần nữa.

“Vì tôi ngu ngốc. Vì tôi tin một người đã mất niềm tin vào tình yêu.”

Anh siết chặt tay cô, ánh mắt đau đớn:

“Tôi đã không yêu ai kể từ ngày cô ta rời đi. Nhưng khi ở bên em, tôi lại thấy sợ – sợ mình sẽ yêu thêm lần nữa.”

Cô cười khẽ: “Sợ yêu, hay sợ bị tổn thương?”

“Cả hai.”

Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm. Cô ngước lên, giọng thì thầm:

“Anh có thể trốn khỏi tất cả, nhưng không thể trốn khỏi tim mình.”

Anh im, rồi cúi xuống hôn cô.

Nụ hôn không còn là sự chiếm hữu như trước, mà là một sự thừa nhận — rằng dù không muốn, anh vẫn đang yêu.

Cô đáp lại, nhẹ nhàng mà tha thiết, như thể đây là lần cuối cùng.

Khi họ tách ra, anh khẽ nói:

“Tôi không biết chuyện này sẽ đi đến đâu.”

“Chỉ cần anh đừng nói dối. Đừng khiến tôi trở thành cái bóng của người khác.”

Anh nhìn sâu vào mắt cô.

“Không. Em là ánh sáng khiến tôi nhìn lại chính mình.”

Sáng hôm sau, khi sương tan dần, anh ra ban công, nhìn thành phố chìm trong mây. Cô đứng phía sau, im lặng pha cà phê. Giữa họ không còn khoảng cách, nhưng cũng chưa hẳn là bình yên.

Điện thoại anh reo. Tên người gọi: Trịnh Vân.

Anh nhìn màn hình rất lâu, rồi tắt máy.

“Anh không nghe sao?” – cô hỏi.

“Không cần. Quá khứ đã gọi nhiều lần rồi.”

Cô khẽ cười, trong lòng dâng lên một niềm tin nhỏ nhoi. Nhưng cô không biết, cơn giông thật sự vẫn còn ở phía trước.

Đêm đó, anh nhận một email từ công ty — Trịnh Vân chính thức xin hợp tác lại với tập đoàn Vũ Dương, dự án trị giá hàng trăm tỷ.

Anh nhìn màn hình rất lâu. Ngoài trời, sương lại dày, lạnh như đêm đầu tiên họ gặp nhau.

Lâm Hạ bước vào, tay cầm áo khoác.

“Anh sao thế?”

“Không có gì. Em ngủ đi.”

“Anh nói dối.”

Anh quay sang, ánh mắt dịu lại.

“Có những chuyện tôi phải đối mặt một mình.”

Cô tiến đến, đặt tay lên vai anh.

“Anh không cần phải một mình nữa.”

Anh nhìn cô thật lâu. Trong khoảnh khắc ấy, mọi bức tường trong lòng anh như sụp đổ. Nhưng anh vẫn nói khẽ:

“Em không biết thế giới của tôi tàn nhẫn thế nào đâu.”

“Thì để tôi học cách tồn tại trong đó, nếu anh cần.”

Anh cười nhẹ, rồi ôm cô vào lòng. Lần này, không có sự giằng co, không có nỗi sợ — chỉ còn hơi ấm thật sự.

Bên ngoài, sương giăng mờ cả đồi thông. Trên cao, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, xa xăm.

Trong vòng tay anh, cô khẽ nói:

“Đà Lạt đúng là nơi mưa không tan. Nhưng tôi không ngờ, giữa mưa ấy, mình lại tìm thấy người từng đánh mất chính mình.”

Anh siết nhẹ tay cô.

“Nếu có thể, tôi muốn tin rằng… hợp đồng này không phải là khởi đầu, mà là cơ hội để tôi được sống lại.”

Cô mỉm cười, tựa đầu lên vai anh.

Và giữa mưa, quá khứ bắt đầu lùi xa — để lại hai trái tim từng tổn thương, giờ tìm được nhịp đập chung trong hơi thở của sương và tình yêu còn dang dở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×