hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 5: Trở Lại Thành Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc xe đen lăn bánh rời khỏi Đà Lạt trong buổi sáng mù sương. Lâm Hạ ngồi yên, mắt nhìn qua ô kính mờ hơi nước, lòng nặng trĩu. Cô không biết cảm giác đang dâng lên trong mình là gì: tiếc nuối, hay sợ hãi? Đà Lạt như một giấc mơ dịu dàng mà cô biết chắc khi tỉnh dậy, tất cả sẽ trở lại lạnh lẽo như trước.

Tống Duy Khải ngồi bên cạnh, ánh mắt hướng ra xa, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc nào. Anh trầm mặc đến mức người ta không thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì. Mỗi lần cô liếc nhìn, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt anh khiến cô thấy rõ sự mâu thuẫn – người đàn ông ấy đang cố giữ mình đứng yên giữa hai cơn sóng.

Khi xe ra khỏi cao nguyên, anh đột ngột lên tiếng:

“Khi về, tôi sẽ có vài cuộc họp quan trọng. Dự án của Trịnh Vân có khả năng được phê duyệt.”

Giọng anh bình thường, nhưng chỉ một câu thôi cũng đủ khiến tim cô siết lại. Cô đáp khẽ:

“Anh định hợp tác?”

“Là công việc. Không thể để cảm xúc xen vào.”

“Nhưng nếu chính người anh từng yêu là đối tác thì cảm xúc đã xen vào rồi.”

Anh quay sang, ánh mắt lạnh hơn:

“Em đang ghen?”

Cô cười nhạt:

“Không. Tôi chỉ đang nói sự thật.”

Anh không đáp, nhưng bàn tay trên đùi siết lại. Trong không khí chật hẹp của xe, có điều gì đó âm ỉ — thứ cảm xúc không tên, vừa mong manh vừa nguy hiểm.

Về đến thành phố, tất cả trở lại guồng quay vốn có. Văn phòng sáng đèn, điện thoại reo, nhân viên cúi đầu chào. Anh lại là tổng giám đốc quyền lực, lạnh lùng, xa cách. Còn cô — chỉ là người đứng phía sau, không hơn, không kém.

Trong phòng họp, anh ngồi đối diện Trịnh Vân. Cô ta vẫn vậy – tự tin, kiêu kỳ, giọng nói nhẹ mà chắc. Cô ta nhìn anh, cười khẽ:

“Anh vẫn không thay đổi. Vẫn giữ vẻ lạnh như băng, nhưng tôi biết bên trong lại là lửa.”

Anh đáp:

“Còn em, vẫn thích chơi với lửa.”

Mọi người cười, không ai để ý đến Lâm Hạ đang ngồi cuối bàn, mắt dán vào tập hồ sơ để che giấu cảm xúc. Từng câu đối thoại giữa họ như từng mũi kim đâm vào lòng cô.

Khi buổi họp kết thúc, Trịnh Vân tiến lại gần, giọng ngọt lịm:

“Tôi muốn mời anh cà phê, ôn lại chuyện cũ. Được chứ?”

Anh im lặng vài giây rồi gật đầu.

“Chiều nay.”

Cô ta mỉm cười, ánh mắt lướt qua Lâm Hạ – không nói, nhưng đủ khiến cô cảm thấy mình bị gạt ra khỏi thế giới của họ.

Buổi chiều, anh thật sự đi. Không nói với cô câu nào, chỉ nhắn ngắn gọn: “Đừng chờ.”

Nhưng cô vẫn chờ. Cả buổi tối, ngồi trong căn hộ, đèn vàng phủ lên chiếc đồng hồ treo tường. Mỗi tiếng kim trôi qua là một vết xước trong lòng.

Gần nửa đêm, anh trở về. Mùi rượu thoang thoảng, áo sơ mi hơi nhàu. Cô mở cửa, nhìn anh, lòng ngổn ngang.

“Anh say?”

“Không. Chỉ mệt.”

“Vì cô ấy?”

Anh nhìn cô, ánh mắt tối lại:

“Em đang vượt giới hạn rồi đấy, Lâm Hạ.”

Cô cười buồn:

“Giới hạn? Anh quên rồi à? Anh là người hôn tôi trước. Anh là người nói rằng tôi khiến anh nhớ mình từng biết yêu. Giờ anh nói tôi vượt giới hạn sao?”

Anh bước đến gần, giọng thấp:

“Tôi đã cảnh báo em ngay từ đầu.”

Cô không lùi, chỉ nhìn thẳng:

“Và tôi cũng cảnh báo anh. Một khi đã mở lòng, anh sẽ không còn kiểm soát được nữa.”

Anh im. Hơi thở hai người quấn vào nhau, nặng và ấm. Một giây sau, anh xoay người, đi về phía cửa sổ.

“Em không hiểu. Với tôi, quá khứ là xiềng xích. Cô ta khiến tôi mất tất cả. Tôi không thể để mình lại bị yếu đuối.”

“Yếu đuối không phải là tội. Nhưng trốn chạy mới là.”

Anh quay lại, đôi mắt đầy mâu thuẫn.

“Em nói như thể dễ lắm.”

“Vì tôi đã từng đau. Tôi hiểu cảm giác đó.”

Im lặng phủ lên căn phòng. Một lát sau, anh bước đến, giọng nhỏ hơn:

“Tôi không muốn làm tổn thương em.”

“Nhưng anh vẫn làm. Bằng cách im lặng.”

Anh đưa tay chạm vào mặt cô, ánh mắt dừng lại nơi khóe môi run rẩy:

“Em không đáng phải chịu điều này.”

Cô khẽ nói:

“Thế còn anh? Anh đáng sao?”

Anh cúi đầu, nụ hôn lặng lẽ rơi xuống. Không vội vàng, không dữ dội — chỉ là một cách để hai người lấp đi những khoảng trống đang dần lớn lên giữa họ.

Khi anh rời môi cô, giọng khàn:

“Ngày mai, tôi sẽ từ chối hợp đồng với cô ta.”

Cô ngạc nhiên:

“Vì sao?”

“Vì tôi không muốn biến em thành lý do khiến người khác rời bỏ tôi thêm lần nữa.”

Cô nhìn anh, ánh mắt mềm lại. “Anh không cần làm vậy vì tôi.”

Anh đáp:

“Không, tôi làm vì chính mình.”

Ngày hôm sau, anh thật sự từ chối hợp tác. Quyết định của anh khiến ban giám đốc sốc. Báo cáo tài chính bị ảnh hưởng, nhiều người phản đối, nhưng anh không giải thích.

Trịnh Vân gọi điện nhiều lần – anh không nghe.

Chiều, cô đến văn phòng, mang theo tài liệu. Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt lạ. Một nữ trợ lý nói nhỏ:

“Cô Trịnh Vân đến rồi. Ở phòng anh ấy.”

Tim cô thắt lại. Cô bước nhanh đến, cánh cửa hé mở. Qua khe cửa, cô thấy anh đứng gần cửa sổ, còn Trịnh Vân thì nói:

“Anh thay đổi thật rồi. Vì cô ta sao?”

“Không phải vì ai cả. Tôi chỉ không muốn lặp lại sai lầm.”

“Sao anh biết cô ta khác tôi? Anh từng nói yêu tôi cũng bằng ánh mắt đó.”

Anh im. Cô ta bước đến, tay chạm lên vai anh. Anh không đẩy ra.

Cảnh tượng ấy như một nhát dao. Cô quay đi, không kịp nghe phần còn lại.

Đêm. Cô về căn hộ, mắt sưng đỏ. Anh đến sau đó không lâu. Cửa vừa mở, cô đã nói:

“Anh không cần giải thích.”

“Nhưng em nên nghe tôi nói.”

“Không. Tôi đã thấy đủ rồi.”

Anh tiến đến, giọng gấp:

“Không có gì giữa tôi và cô ta. Cô ấy đến để thử tôi. Tôi im lặng vì muốn cô ấy hiểu rằng chuyện cũ đã chết.”

“Nhưng im lặng, đôi khi cũng là cách khiến người khác đau nhất.”

Anh nhìn cô, ánh mắt mệt mỏi.

“Tôi không giỏi yêu. Tôi chỉ biết giữ.”

“Giữ cái gì? Một hợp đồng? Một người? Hay chính lòng kiêu hãnh của anh?”

Cô nghẹn ngào, giọng lạc đi:

“Anh có thể mạnh mẽ với cả thế giới, nhưng anh yếu đuối khi đối diện với quá khứ. Và tôi... tôi chỉ là người vô tình đi ngang qua nỗi sợ đó.”

Anh siết chặt tay cô, giọng gần như nức nở:

“Nếu tôi nói tôi yêu em thì sao?”

Cô sững người.

“Tôi biết mình không xứng, không giỏi nói lời tình cảm. Nhưng từ ngày em bước vào, mọi thứ tôi cố giấu đều vỡ ra.”

Nước mắt cô rơi, lần đầu tiên là vì hạnh phúc và đau đớn cùng lúc.

“Anh không cần phải nói ra. Tôi đã cảm nhận được từ ánh nhìn của anh.”

Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

“Lần đầu tiên tôi sợ mất một người. Không phải vì danh dự, mà vì trái tim.”

Cô vùi mặt vào ngực anh, giọng nghẹn:

“Vậy đừng để tôi rời đi.”

Sáng hôm sau, khi nắng vừa ló, họ cùng ăn sáng. Không ai nói gì, nhưng không khí đã khác. Nhẹ hơn, thật hơn.

Anh nói:

“Tôi muốn chấm dứt hợp đồng sớm. Không phải vì hết giá trị, mà vì tôi không muốn dùng giấy tờ để trói buộc tình cảm.”

Cô nhìn anh, ngỡ ngàng.

“Tôi muốn bắt đầu lại – không là tổng giám đốc, không là người ký hợp đồng, chỉ là Tống Duy Khải, và cô – người khiến tôi học lại cách yêu.”

Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài.

“Còn tôi, chỉ muốn làm Lâm Hạ – người không cần điều kiện, chỉ cần tin rằng anh thật lòng.”

Anh nắm lấy tay cô.

“Nếu được, tôi muốn giữ em... không phải trong hợp đồng, mà trong cuộc đời.”

Bên ngoài, trời hửng nắng. Thành phố không còn lạnh như Đà Lạt, nhưng ánh sáng buổi sáng hôm ấy lại ấm lạ thường.

Cô nhìn anh, cười dịu dàng:

“Có lẽ, tình yêu thật sự không đến từ những lời hứa. Nó đến khi hai người dám tha thứ cho chính mình.”

Anh đáp khẽ:

“Và dám bắt đầu lại.”

Hai người nhìn nhau. Ở đâu đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, tin nhắn từ bệnh viện báo rằng ca phẫu thuật của em trai cô thành công. Cô mỉm cười, nước mắt lăn dài — lần này là vì hạnh phúc.

Anh ôm cô vào lòng, giọng khàn:

“Tôi đã nói rồi, tôi không biết yêu. Nhưng nếu yêu có nghĩa là sẵn sàng thay đổi, thì em chính là điều đầu tiên tôi muốn học.”

Cô cười trong nước mắt, đáp nhỏ:

“Thế thì tôi sẽ dạy anh. Dạy bằng cách yêu anh từng ngày.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×