hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 6: Giữa Hai Thế Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về việc tổng giám đốc Tống Duy Khải hủy hợp đồng hợp tác trị giá hàng trăm tỷ lan nhanh như một cơn gió lạ. Báo chí, nội bộ, cổ đông – ai cũng muốn biết lý do thật sự. Nhưng anh im lặng. Và trong thế giới của những người giàu quyền lực, im lặng chính là thứ dễ khiến người ta sợ hãi nhất.

Lâm Hạ bước vào văn phòng buổi sáng hôm ấy, cảm nhận ngay ánh nhìn khác lạ. Mọi người xì xào, vài cái liếc mắt đầy ẩn ý. Cô không bận tâm, nhưng lòng vẫn nặng. Dường như chỉ qua một đêm, mọi thứ đổi hướng – từ một bản hợp đồng tình cảm bí mật, giờ đây có nguy cơ trở thành tâm điểm đồn đoán.

Trong phòng anh, không khí lạnh như thường lệ. Anh ngồi bên cửa kính, đọc báo cáo, ánh sáng sớm rọi lên vai áo. Cô đặt tài liệu xuống bàn:

“Báo chí đang nói nhiều về việc anh từ chối hợp tác với Trịnh Vân. Anh không muốn lên tiếng sao?”

Anh đáp không ngẩng đầu:

“Tôi không cần phải giải thích với ai cả.”

“Nhưng nếu tin đồn ảnh hưởng đến công ty thì sao?”

Anh gập laptop, nhìn cô, giọng trầm:

“Lâm Hạ, điều em cần lo không phải là công ty. Là bản thân em.”

Cô hơi sững: “Ý anh là gì?”

“Tôi nghe nói có người đang tìm cách điều tra mối quan hệ của chúng ta. Nếu tin đó lộ ra, em sẽ là người bị tổn thương đầu tiên.”

Cô cười nhạt: “Tôi không sợ. Tôi chỉ sợ anh im lặng khi mọi thứ đổ xuống.”

Anh đứng dậy, tiến lại gần, ánh mắt sâu và mệt:

“Tôi không im lặng. Tôi chỉ đang tìm cách bảo vệ em.”

“Bằng cách giả vờ như giữa chúng ta không có gì?”

“Bằng cách chờ đến khi tôi đủ mạnh để không ai dám động đến em.”

Cô im. Giọng anh mang sự kiêu hãnh của người từng đứng trên tất cả, nhưng cũng đầy cô đơn của kẻ chưa từng được phép yếu mềm.

Buổi trưa, khi cô rời khỏi công ty, một nhóm phóng viên đã chờ sẵn trước sảnh. Họ gọi tên anh, nhưng ánh ống kính lại hướng về cô.

“Cô là ai trong đời Tống tổng?”

“Tin đồn nói hai người ở chung tại Đà Lạt có thật không?”

Cô choáng váng, ánh đèn flash loang loáng. Bảo vệ bước đến, ngăn họ lại, nhưng tin đã kịp lan đi. Cô chỉ biết cúi đầu rời đi, lòng rối như tơ.

Chiều, mạng xã hội tràn ngập hình ảnh mờ nhòe của cô và anh bên xe ở Đà Lạt. Những dòng tiêu đề giật gân: “Tổng giám đốc Tống Duy Khải bí mật đi cùng trợ lý nữ?”, “Người cũ Trịnh Vân trở lại, mối tình ba người căng thẳng”.

Cô nhìn điện thoại, tay run. Tin nhắn của bạn thân hiện lên: “Hạ, đừng đọc nữa. Họ nói bậy thôi.”

Nhưng cô biết, trong thế giới của tin đồn, bậy hay thật đều đủ để giết chết một người bình thường.

Tối đó, anh đến căn hộ của cô. Ánh đèn phòng mờ. Cô đứng quay lưng, không nói. Anh khẽ gọi:

“Lâm Hạ.”

Cô không quay lại.

“Anh biết tin tức rồi chứ?”

“Tôi biết. Tôi đang xử lý.”

“Xử lý bằng cách nào? Bằng tiền hay quyền?”

“Nếu cần.”

“Anh không hiểu. Cái họ tấn công không phải anh. Là tôi. Là danh dự của một người chẳng có gì trong tay.”

Anh bước đến, giữ vai cô:

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Trách nhiệm không thể xóa được vết thương, anh Khải. Người ta sẽ mãi nói rằng tôi leo cao, rằng tôi là kẻ thứ ba.”

“Tôi không quan tâm người ta nói gì.”

“Nhưng tôi quan tâm! Tôi có gia đình, có em trai. Anh có nghĩ đến họ chưa?”

Anh im. Lần đầu tiên, ánh mắt anh dao động. Một lúc sau, anh nói khẽ:

“Nếu tôi công khai, em có chịu được không?”

Cô quay lại, nhìn anh: “Công khai?”

“Phải. Tôi sẽ thừa nhận em là người tôi đang yêu.”

Tim cô đập mạnh. Cô nhìn anh, vừa sợ vừa xúc động.

“Anh biết chuyện đó sẽ khiến mọi thứ tệ hơn không?”

“Tệ cho ai? Tôi thì không. Còn nếu em sợ, tôi sẽ không làm.”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi. “Tôi không sợ. Tôi chỉ không muốn trở thành lý do khiến anh mất tất cả.”

Anh bước lại gần, giọng khàn:

“Tôi có tất cả vì biết cách giữ. Nhưng lần này, tôi sẽ giữ em, dù phải mất mọi thứ khác.”

Hôm sau, buổi họp cổ đông diễn ra trong không khí nặng nề. Tin đồn đã đến tai họ. Một người lớn tuổi hỏi thẳng:

“Tống tổng, tin tức trên mạng có thật không? Cậu có quan hệ cá nhân với nhân viên cấp dưới?”

Anh ngẩng đầu, không né tránh:

“Phải.”

Phòng họp im lặng. Ai đó đánh rơi cây bút. Anh tiếp tục:

“Cô ấy không liên quan đến bất cứ quyết định nào trong công ty. Mọi việc do tôi chịu trách nhiệm.”

Một cổ đông khác gằn giọng:

“Cậu đang đánh đổi danh tiếng và cổ phần vì một cô gái à?”

Anh bình tĩnh đáp:

“Tôi đánh đổi vì điều duy nhất tôi tin là thật.”

Cuộc họp tan trong hỗn loạn. Tin tức lan ra chỉ trong vài giờ. Cả mạng lại dậy sóng, nhưng lần này không chỉ là đồn đoán. Tổng giám đốc Tống Duy Khải thừa nhận đang yêu nhân viên của mình.

Cô ở nhà, nhìn tin tức, tim đập loạn. Cửa mở, anh bước vào, áo vest ướt mưa, mắt mỏi mệt.

“Anh điên rồi à?”

“Có lẽ. Nhưng tôi không muốn em phải trốn thêm nữa.”

Cô bật khóc, đấm nhẹ vào ngực anh:

“Anh không cần làm vậy! Anh có biết mọi thứ sẽ thành trò cười thế nào không?”

Anh ôm lấy cô, giọng trầm và chắc:

“Thà bị cười còn hơn để em bị tổn thương.”

Cô nghẹn ngào, tay run trong vòng ôm của anh. Cả thế giới ngoài kia ồn ào, nhưng khoảnh khắc đó, chỉ còn hai người — một kẻ dám công khai, một người dám tin.

Ba ngày sau, truyền thông vẫn xoáy vào chuyện của họ. Một số khách hàng hủy hợp tác, vài nhân viên xin nghỉ. Áp lực đổ dồn. Cô nhìn anh lao vào công việc, vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt có gì đó khác – không còn sợ hãi, mà là kiên định.

Một tối muộn, cô pha trà, mang vào phòng làm việc. Anh vẫn ngồi trước màn hình, gương mặt hốc hác. Cô đặt ly trà xuống, nói khẽ:

“Anh không cần mạnh mẽ mãi đâu.”

Anh ngẩng lên, ánh mắt dịu đi.

“Nếu tôi không mạnh, ai sẽ giữ được em ở bên?”

Cô ngồi xuống cạnh, nắm tay anh:

“Em ở lại không vì anh mạnh, mà vì anh thật.”

Anh siết tay cô, khẽ cười:

“Em biết không, lần đầu tiên trong đời tôi không sợ thất bại. Vì dù mất hết, tôi vẫn còn em.”

Một tuần sau, công ty dần ổn định. Trịnh Vân rút lui khỏi dự án, không một lời. Báo chí bắt đầu chuyển hướng – từ scandal thành câu chuyện tình gây tranh cãi giữa tổng giám đốc và nhân viên. Một số người bắt đầu khen anh “dám yêu thật giữa thế giới giả dối”.

Còn với cô, mọi thứ đơn giản hơn. Mỗi sáng, cô vẫn pha cà phê cho anh, nghe anh nói về kế hoạch mới. Trong ánh nắng len qua rèm cửa, họ nhìn nhau, không cần nói gì.

Anh khẽ chạm tay lên má cô:

“Em có hối hận không?”

Cô mỉm cười:

“Có. Hối hận vì không yêu anh sớm hơn.”

Anh cúi xuống, nụ hôn chậm rãi, ấm và dịu như buổi sáng mùa xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×