hợp đồng dưới ánh đêm

Chương 7: Ranh Giới Của Gia Tộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về mối tình của Tống Duy Khải lan tới tai gia đình anh nhanh hơn bất cứ dự án nào anh từng triển khai. Trong một bữa tiệc họ hàng cuối tuần, cái tên “Lâm Hạ” trở thành chủ đề chính. Cha anh – ông Tống, người sáng lập tập đoàn Vũ Dương, đập mạnh tay xuống bàn, giọng nặng như sắt:

“Một người con gái bình thường, làm thuê trong công ty, mà con dám công khai giữa truyền thông? Con nghĩ mình đang chơi à?”

Anh bình thản, tay nắm ly nước:

“Con không chơi, con yêu.”

Căn phòng rơi vào im lặng. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía anh như nhìn một kẻ phản nghịch.

“Tình yêu không nuôi nổi công ty, Khải ạ. Con phải nhớ, vị trí của con gắn với cái tên Tống Duy Khải – không chỉ là người đàn ông, mà là người thừa kế.”

Anh đáp chậm rãi:

“Con chưa từng quên. Nhưng con cũng không muốn trở thành kẻ sống mà không có tim.”

Câu nói khiến ông Tống trừng mắt, giọng lạnh đi:

“Nếu con chọn con đường này, đừng mong giữ ghế tổng giám đốc.”

Anh im lặng, đứng dậy.

“Nếu mất ghế mà giữ được người mình yêu, con sẽ không do dự.”

Ông Tống đập mạnh ly xuống bàn, nước tràn ra.

“Cậu đang phản lại chính gia tộc mình đấy!”

Anh chỉ khẽ cúi đầu, rồi rời đi, không quay lại.

Buổi tối hôm ấy, anh đứng trên ban công căn hộ, ánh đèn thành phố loang loáng dưới chân. Lâm Hạ bước ra, tay cầm ly trà, đặt lên lan can:

“Anh lại không ăn tối.”

Anh cười nhẹ, giọng khàn:

“Không có tâm trạng. Cha anh biết chuyện rồi.”

Cô khựng lại. “Ông ấy nói gì?”

“Rằng nếu tôi tiếp tục ở bên em, tôi sẽ mất tất cả.”

Cô im, gió thổi qua tóc. Một lát sau, cô nói:

“Anh nên về nói chuyện lại. Có thể họ chỉ đang giận.”

Anh lắc đầu:

“Không. Họ giận vì tôi khác họ. Gia tộc tôi không tin vào tình yêu, chỉ tin vào chiến lược.”

Cô nhìn anh, giọng nhỏ:

“Còn anh thì sao?”

“Tôi từng như họ. Cho đến khi gặp em.”

Cô cúi đầu, lòng vừa ấm vừa lo.

“Nếu vì tôi mà anh mất đi vị trí, tôi không chịu nổi.”

Anh quay sang, ánh mắt kiên định:

“Tôi từng mất một người vì sợ hãi. Lần này, tôi không để điều đó lặp lại.”

Cô run nhẹ, nhìn sâu vào mắt anh:

“Nhưng tình yêu không thể chỉ có một người cố gắng.”

“Vì vậy tôi cần em – cùng tôi chống lại cả thế giới này.”

Ngày hôm sau, truyền thông lại bùng nổ. Bài báo mới: “Tống gia phản đối mối tình của người thừa kế với nhân viên thường.”

Những bức ảnh chụp cha anh rời khỏi tòa nhà công ty, gương mặt lạnh tanh, kèm dòng chú thích: “Nguồn tin cho biết hội đồng cổ đông đang xem xét thay đổi vị trí lãnh đạo.”

Trong phòng làm việc, cô nhìn màn hình, tay run. Cửa mở, anh bước vào, ánh mắt mệt nhưng bình thản.

“Em đọc rồi à?”

“Phải. Anh có định nói gì với họ không?”

“Không cần. Nếu họ muốn tôi rời đi, tôi sẽ rời.”

“Anh đi rồi, công ty này sẽ ra sao?”

“Họ sẽ hiểu giá trị của tôi khi tôi không còn ở đó.”

Cô đứng dậy, đi đến trước mặt anh, giọng nghẹn:

“Anh không cần chứng minh gì cả. Em không muốn trở thành nguyên nhân khiến anh và gia đình tan vỡ.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi nói:

“Lâm Hạ, em nghĩ tôi cần danh hơn cần em sao?”

Cô lắc đầu, nước mắt rơi:

“Không. Nhưng em muốn anh hạnh phúc. Không phải một người đàn ông đứng giữa tình yêu và gia tộc.”

Anh khẽ cười, nụ cười mệt mỏi:

“Thật trớ trêu. Tôi dùng cả đời để xây dựng vị trí này, rồi chỉ cần một người con gái bình thường khiến tôi sẵn sàng buông tay.”

“Anh đừng nói thế.”

“Không, anh không hối hận.”

Anh bước lại, ôm cô từ phía sau, hơi thở nóng áp vào cổ:

“Chỉ cần em đừng rời đi. Anh có thể mất tất cả, nhưng không thể mất em.”

Cô siết tay anh, thì thầm:

“Em sẽ không rời, dù thế giới ngoài kia có ghét em đến đâu.”

Chiều hôm đó, cô bị gọi đến gặp ông Tống. Văn phòng chủ tịch khác hẳn mọi nơi cô từng bước vào – rộng, lạnh, và quyền lực. Ông ngồi sau bàn, ánh nhìn sắc như dao.

“Cô là Lâm Hạ?”

“Vâng.”

“Cô biết vì sao tôi gọi cô đến?”

“Vì tôi yêu con trai ông.”

Ông hơi nhướn mày, giọng cứng lại:

“Thẳng thắn. Tôi thích thế. Nhưng cô có biết cô đang đứng ở đâu không? Mọi thứ xung quanh đây đều là mồ hôi, nước mắt và tiền bạc của gia đình tôi. Một người như cô nghĩ mình xứng với nó sao?”

Cô nuốt khan, nhưng vẫn giữ ánh mắt:

“Tôi không cần phần của nó. Tôi chỉ cần người đàn ông phía sau nó.”

Ông nheo mắt, cười lạnh:

“Tình yêu? Tôi từng nghe câu đó hàng nghìn lần. Tình yêu không nuôi nổi quyền lực, cô gái.”

“Nhưng quyền lực cũng không mua được bình yên.”

Khoảnh khắc ấy, căn phòng im lặng. Ông nhìn cô, ánh mắt thoáng dao động. Rồi ông nói:

“Nếu cô thật sự yêu nó, rời khỏi nó đi. Đừng biến nó thành kẻ phản bội dòng họ.”

Cô đứng lặng.

“Nếu tôi rời đi, anh ấy sẽ hận tôi. Nếu tôi ở lại, ông sẽ hận tôi. Vậy tôi phải chọn ai?”

“Chọn lý trí.”

Cô khẽ đáp:

“Xin lỗi, nhưng tôi chọn tim mình.”

Cô quay lưng, rời khỏi, để lại ông Tống ngồi trầm ngâm.

Tối hôm đó, anh nhận được tin. Anh im suốt cả giờ, rồi lái xe đến bên hồ. Cô đứng đợi, gió thổi tóc bay. Khi anh đến, cô chỉ nói:

“Ông ấy muốn em rời đi.”

“Anh đoán được.”

“Em không biết phải làm gì. Em không muốn anh mất tất cả.”

Anh nắm tay cô, ánh mắt sâu và ấm:

“Nếu mất em, anh đã mất tất cả rồi.”

“Anh có chắc không?”

“Chắc hơn bất kỳ điều gì trong đời.”

Cô bật khóc. Anh kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

“Nếu cả thế giới quay lưng, anh vẫn sẽ chọn đứng cùng em.”

Cô nói qua nước mắt:

“Em không cần anh chống lại ai. Em chỉ cần anh đừng hối hận vì đã chọn em.”

Anh khẽ mỉm cười:

“Anh không biết yêu thế nào cho đúng. Nhưng nếu yêu em là sai, anh không muốn đúng.”

Hôm sau, báo chí đưa tin: “Tống Duy Khải chính thức rút khỏi vị trí tổng giám đốc tập đoàn Vũ Dương.”

Anh nộp đơn từ chức, rời khỏi tòa nhà giữa hàng trăm ống kính. Không né tránh, không trốn. Khi phóng viên hỏi:

“Anh có hối hận không?”

Anh đáp:

“Không. Vì tôi vừa chọn được điều thật nhất trong đời mình.”

Bên ngoài, Lâm Hạ đợi. Khi anh bước ra, cô chạy đến, nước mắt rơi, ôm chặt anh giữa biển người.

Anh khẽ nói vào tai cô:

“Từ giờ, anh không còn là tổng giám đốc. Chỉ còn là người đàn ông của em.”

Cô cười trong nước mắt:

“Còn em, vẫn là cô gái từng ký một bản hợp đồng, nhưng giờ chỉ muốn ký bằng tim.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×