Sau cơn mưa của dư luận, thành phố vẫn sáng đèn như chưa từng xảy ra điều gì. Nhưng với Tống Duy Khải, mọi thứ đã khác. Anh rời khỏi tập đoàn Vũ Dương, không mang theo bất cứ thứ gì ngoài một vali nhỏ, vài tấm tài liệu cũ, và người con gái đã khiến anh sẵn sàng đánh đổi tất cả.
Căn hộ mới của họ nằm trong một con hẻm yên tĩnh, cách xa trung tâm. Không còn quản gia, không còn xe riêng, không còn văn phòng sang trọng. Chỉ có một căn phòng nhỏ, ánh sáng len qua rèm cửa mỏng, đủ để họ thấy nhau giữa cuộc đời thật.
Buổi sáng đầu tiên, Lâm Hạ thức dậy sớm. Cô pha cà phê, mùi hương lan khắp căn phòng. Anh bước ra, áo sơ mi nhàu, tóc rối nhẹ, nhưng nụ cười lại thật hơn bao giờ hết.
“Em dậy sớm thế?”
“Em quen rồi. Trước đây khi chưa gặp anh, em vẫn dậy sớm để đi làm thêm.”
Anh ngồi xuống, nhấp ngụm cà phê đắng.
“Giờ anh mới hiểu mùi vị của cuộc sống bình thường là thế nào.”
Cô nhìn anh, cười dịu:
“Anh không thấy sợ à?”
“Có. Nhưng cũng nhẹ nhõm. Không còn phải đeo mặt nạ mỗi sáng.”
Cô chạm tay anh, giọng nhỏ:
“Em thích anh của bây giờ hơn. Không phải tổng giám đốc, không phải người ta sợ, mà là người đàn ông biết cười khi nhìn trời mưa.”
Anh bật cười, kéo cô lại gần, hôn lên trán:
“Nếu biết bình yên lại khó tìm thế này, có lẽ anh đã buông tay sớm hơn.”
Nhưng cuộc sống không bao giờ chỉ có bình yên. Sau vài tuần, tiền tiết kiệm của anh gần như cạn. Anh từng có cả một đế chế, nhưng giờ lại loay hoay với những kế hoạch nhỏ.
Một chiều, anh ngồi trước laptop, gõ từng dòng kế hoạch kinh doanh. Cô ngồi bên, cẩn thận gõ báo giá từ những nhà cung cấp nhỏ.
“Em nghĩ mình có thể bắt đầu lại từ một quán cà phê nhỏ không?” – anh hỏi.
“Em nghĩ được. Người ta đến vì hương vị, chứ không vì danh tiếng.”
Anh mỉm cười:
“Nghe đơn giản, nhưng anh chưa từng thật sự pha nổi một ly cà phê ra hồn.”
“Thì để em dạy.”
Cô đứng dậy, kéo anh vào bếp. Hơi nước bốc lên từ ấm pha, mùi cà phê lan khắp nơi. Cô cầm tay anh, chỉ từng động tác:
“Đổ chậm thôi, giữ nhiệt đều. Cà phê không cần vội, như yêu một người – càng chậm càng thấm.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu lại. Trong đôi tay vụng về ấy, có lẽ lần đầu anh hiểu được giá trị của sự giản đơn.
Một tháng sau, họ thuê được mặt bằng nhỏ ở góc phố. Quán chỉ có tám bàn, vài chậu cây nhỏ, tấm bảng gỗ ghi tên: “Ánh Đêm” – cái tên anh chọn, gợi nhớ đến đêm đầu tiên định mệnh giữa họ.
Ngày khai trương, mưa lất phất. Khách không nhiều, nhưng cô vẫn vui như đứa trẻ. Anh đứng sau quầy, áo sơ mi xắn tay, tay cầm ly cà phê nghi ngút khói.
Một vị khách hỏi:
“Chủ quán từng làm gì trước đây vậy?”
Anh cười:
“Từng làm ở công ty cà phê… lớn.”
Cô liếc anh, suýt bật cười vì câu nói nửa thật nửa đùa.
Cả ngày, họ bận rộn đến tối. Khi đóng cửa, cô ngồi phịch xuống ghế, tóc rối, tay vẫn mùi cà phê.
“Mệt không?” – anh hỏi.
“Mệt. Nhưng vui. Em chưa từng nghĩ mình sẽ làm chủ điều gì đó.”
Anh ngồi cạnh, cầm tay cô:
“Còn anh, chưa từng nghĩ mất tất cả lại khiến anh thấy tự do như vậy.”
Cô nhìn anh, ánh mắt chan chứa:
“Có phải vì mất đi hào quang, anh mới nhìn thấy những điều thật sự đáng giữ?”
Anh gật đầu, giọng trầm:
“Và trong tất cả những điều đáng giữ đó, em là thứ duy nhất anh sợ đánh mất.”
Nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ yên. Một buổi sáng, khi họ đang mở quán, một người đàn ông trung niên xuất hiện – thư ký cũ của tập đoàn. Ông đặt phong bì lên bàn, giọng thấp:
“Chủ tịch Tống gửi. Ông ấy nói, nếu cậu muốn quay lại, vị trí vẫn còn.”
Anh sững người, bàn tay khựng lại. Cô nhìn anh, nụ cười chợt tắt.
“Ông ấy nói gì nữa không?”
“Chỉ rằng, nếu cậu quay lại, hãy để cô gái này rời đi. Gia tộc sẽ không chấp nhận.”
Không khí trong quán lặng như đông cứng. Anh không đáp, chỉ khẽ gật, tiễn ông ta ra ngoài. Khi cánh cửa khép lại, cô lên tiếng:
“Anh sẽ đi à?”
Anh nhìn cô.
“Em nghĩ anh nên sao?”
Cô cười gượng:
“Em không có quyền quyết định. Em chỉ không muốn anh hối hận.”
Anh bước đến, nắm tay cô:
“Anh từng hối hận vì đã để người khác điều khiển cuộc đời mình. Anh không làm thế lần nữa.”
“Nhưng đây là cơ hội anh từng đánh đổi cả tuổi trẻ để có.”
“Và cũng là thứ khiến anh mất tự do. Anh chọn tự do, và chọn em.”
Cô nhìn anh, mắt ướt. “Em sợ một ngày anh sẽ thấy em là sai lầm.”
Anh khẽ đặt tay lên ngực cô:
“Nếu yêu em là sai, anh thà sai mãi.”
Thời gian trôi. Quán “Ánh Đêm” dần có khách quen. Họ kể nhau nghe về những chuyện nhỏ, cười với nhau vì những điều bình dị. Cô không còn là cô gái phải gồng mình để sống, còn anh không còn là người đàn ông chỉ biết đến quyền lực.
Một tối, quán đã đóng, cô ngồi ghi sổ chi tiêu. Anh bước đến, vòng tay ôm từ phía sau:
“Công ty cũ vừa gửi thư mời đầu tư quán mình.”
“Thật à?”
“Phải. Họ nói muốn mua lại thương hiệu, nhân rộng mô hình.”
Cô ngẩng lên: “Anh sẽ đồng ý chứ?”
Anh khẽ cười:
“Không. Anh từng xây một đế chế lớn, nhưng giờ anh chỉ muốn giữ nơi này – nhỏ thôi, nhưng có em.”
Cô tựa đầu vào ngực anh, khẽ nói:
“Anh biết không, trước đây em luôn nghĩ hạnh phúc là có nhiều tiền. Nhưng giờ, chỉ cần có anh, có quán này, em đã thấy đủ.”
Anh siết chặt vòng tay, thì thầm bên tai cô:
“Anh cũng vậy. Thứ anh cần không phải là danh tiếng, mà là cảm giác được sống thật.”
Một buổi chiều, ông Tống bất ngờ xuất hiện. Ông bước vào quán, nhìn quanh. Cô đang lau bàn, khựng lại. Anh đi ra từ quầy, im lặng.
“Cha muốn uống gì?”
“Cà phê đen. Không đường.”
Anh pha, bàn tay run nhẹ. Khi ly cà phê đặt xuống, ông nhấp một ngụm, rồi nhìn anh:
“Cà phê ngon.”
Anh ngạc nhiên.
“Cha đến đây không phải để trách?”
“Không. Ta đến để xem con có hạnh phúc thật không.”
Cô đứng im, tim đập mạnh. Ông quay sang nhìn cô:
“Cô gái, ta đã sai. Không phải ai bước vào gia đình này cũng vì lợi. Có lẽ, con trai ta cần một người như cô để biết thế nào là đủ.”
Cô cúi đầu, nước mắt lăn dài:
“Cháu chưa từng muốn chia rẽ cha con.”
“Ta biết. Và chính vì thế, ta chấp nhận.”
Ông đứng dậy, vỗ vai anh:
“Nếu đây là lựa chọn của con, hãy sống tốt với nó. Đừng khiến người bên cạnh phải hối hận.”
Khi ông rời đi, anh nắm chặt tay cô, mắt hoe đỏ.
“Anh không ngờ cha lại đến.”
“Ông chỉ muốn thấy anh hạnh phúc.”
Anh khẽ cười, giọng khàn:
“Có lẽ, cuối cùng ông cũng hiểu – quyền lực không phải thứ truyền lại được, chỉ có yêu thương mới tồn tại lâu nhất.”
Đêm đó, họ ngồi trước quán, nhìn đèn phố phản chiếu trên mặt đường ướt. Cô tựa đầu vào vai anh, khẽ nói:
“Anh có nhớ ngày đầu chúng ta gặp không? Khi đó, em chỉ là cô phục vụ, còn anh là người mà em không dám nhìn lâu.”
Anh mỉm cười, đặt nụ hôn lên trán cô:
“Và giờ em là người khiến anh không thể rời mắt.”
Cô bật cười khẽ:
“Cuộc sống thật lạ. Nếu không có bản hợp đồng đó, có lẽ chúng ta chẳng bao giờ gặp.”
“Có thể. Nhưng anh tin, dù không có hợp đồng, anh vẫn sẽ tìm thấy em. Vì anh nợ em một cuộc đời được sống thật.”
Cô khẽ nói:
“Thế thì anh hãy sống thật, và yêu thật, dù chỉ một lần.”
“Anh đang làm điều đó rồi.”
Sáng hôm sau, “Ánh Đêm” lại mở cửa. Một cặp đôi trẻ bước vào, hỏi:
“Anh chị ơi, có món gì đặc biệt không?”
Anh cười:
“Cà phê tình nhân. Đắng vừa, ngọt lâu.”
Cô nhìn anh, khẽ nheo mắt:
“Cà phê đó không có trong menu.”
“Thì thêm vào đi. Vì anh muốn ai đến đây cũng biết, tình yêu thật vẫn tồn tại.”
Cô cười, rồi gật đầu. Ngoài cửa, ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu lên tấm bảng gỗ “Ánh Đêm” – nơi hai con người từng lạc lối, giờ tìm lại chính mình.
Và có lẽ, giữa thế giới đầy lọc lừa này, yêu thật lòng đã là điều dũng cảm nhất mà họ từng làm.