Chiếc Mercedes Maybach màu đen dừng lại một cách êm ái trước thảm đỏ của Khách sạn Grand Legacy. Ánh đèn pha lê từ bên trong sảnh rọi ra, hòa lẫn với hàng trăm tia sáng chói lòa của máy ảnh từ đám đông phóng viên đang vây kín. Nơi đây không phải là một bữa tiệc từ thiện, mà là một chiến trường của danh vọng và quyền lực.
An Chi hít một hơi sâu trong không gian chật hẹp của chiếc xe sang trọng. Lãnh Hạo ngồi bên cạnh cô, tỏa ra luồng khí áp bức đến nghẹt thở. Anh ta không nói gì, nhưng sự im lặng đó còn nặng nề hơn mọi lời chỉ dẫn.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay áp út của An Chi nặng trịch, không phải vì trọng lượng vật lý, mà vì sức nặng của Mười lăm tỷ đồng và sáu tháng bị trói buộc.
"Nhớ những gì tôi nói," Lãnh Hạo đột ngột cất giọng, không nhìn cô, chỉ nhìn thẳng ra ngoài cửa kính. "Thư ký An đã chết. Cô là Chủ Tịch An Chi. Mọi hành động, mọi ánh mắt đều phải thể hiện sự sở hữu và kiêu ngạo. Đừng run rẩy."
"Tôi sẽ không làm anh thất vọng," An Chi đáp, giọng nói của cô đã được kiểm soát hoàn hảo, không còn chút yếu ớt nào.
Cửa xe mở ra. Ngay lập tức, âm thanh ồn ào của hàng trăm tiếng "tách, tách, tách" của máy ảnh ập đến, kèm theo hàng loạt câu hỏi được hét lên.
Lãnh Hạo bước ra trước, thân hình cao lớn của anh ta che khuất An Chi trong một giây. Sau đó, anh ta quay lại, đưa tay ra.
An Chi đặt tay mình vào tay anh ta. Xúc chạm đó, lần đầu tiên công khai, lạnh lẽo và chính xác như hai khối kim loại chạm nhau. Anh ta nắm chặt tay cô, đặt tay kia lên eo cô, kéo cô sát vào mình, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh ta lướt qua thái dương cô.
Khoảnh khắc này là giả dối, nhưng quyền lực là thật.
Lãnh Hạo mỉm cười, một nụ cười xã giao hoàn hảo, nhưng đôi mắt anh ta vẫn lạnh lùng. An Chi cũng nở nụ cười, nụ cười mà cô đã tập luyện trước gương, đẹp và xa cách.
Họ bước đi trên thảm đỏ, mỗi bước chân đều có chủ đích. An Chi buộc mình phải nhìn lên Lãnh Hạo, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ và một chút thách thức, thể hiện họ không chỉ là vợ chồng mà còn là đối tác quyền lực ngang tầm.
"Tổng tài Lãnh, xin chúc mừng! Xin hỏi, tại sao lại là lúc này? Vị hôn thê trước đó của anh là Thư Tịnh thì sao?" Một nhà báo táo bạo hét lên.
Lãnh Hạo không dừng lại, nhưng giọng nói trầm thấp của anh ta vẫn vọng lại rõ ràng. "Cuộc hôn nhân là sự lựa chọn cá nhân của tôi. An Chi là người tôi cần, cả trên thương trường và trong cuộc sống. Còn về Thư tiểu thư? Đó chỉ là một sự hiểu lầm lịch sử. Lãnh Thị chỉ kết hợp với những người mang lại lợi ích thực sự."
Câu trả lời sắc như dao cạo, ngay lập tức phủ nhận Thư Tịnh và khẳng định giá trị của An Chi.
Thử Thách Đầu Tiên: Vòng Vây Của Phóng Viên
Một nữ phóng viên xông tới, cô ta gần như lao vào Lãnh Hạo. "Thư ký An, có thông tin cô từng là thư ký riêng của Tổng tài. Cô đã dùng thủ đoạn gì để biến mình thành Nữ Chủ Tịch chỉ sau một đêm?"
Tình huống bất ngờ này khiến Lãnh Hạo siết chặt eo cô. Anh ta định lên tiếng, nhưng An Chi nhận ra đây là lúc cô phải tự mình chiến đấu.
Cô dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào phóng viên. Nụ cười giả tạo trên môi cô không hề thay đổi, nhưng ánh mắt của cô mang sự lạnh lẽo của băng giá.
"Vị tiểu thư đây có vẻ nhầm lẫn giữa công việc và câu chuyện phiếm," An Chi chậm rãi nói, giọng cô rõ ràng và trầm tĩnh, âm lượng vừa đủ để mọi người xung quanh nghe thấy. "Trong giới kinh doanh, việc thăng tiến chỉ sau một đêm là điều không thể. Tôi đã ở Lãnh Thị ba năm, làm việc ở vị trí Thư ký cấp cao của Tổng tài. Tôi không bao giờ tin vào thủ đoạn; tôi tin vào hiệu suất. Nếu cô muốn biết tôi đã làm gì, hãy đọc báo cáo tài chính quý sau của Lãnh Thị. Còn về mối quan hệ cá nhân với Lãnh Hạo," cô siết chặt tay anh ta một cách thân mật nhưng mạnh mẽ, "đây là kết quả của sự hiểu biết và đồng điệu về tham vọng. Cô có muốn nói rằng Tổng tài Lãnh Hạo lại cưới một người phụ nữ chỉ dựa vào 'thủ đoạn' mà không có năng lực sao?"
Câu trả lời không chỉ bảo vệ cô mà còn nâng cao uy tín của Lãnh Hạo. Nó là một cú phản đòn hoàn hảo, khiến phóng viên kia lắp bắp không nói nên lời.
Lãnh Hạo mỉm cười, lần này nụ cười đã tiến gần hơn đến sự chân thật. Anh ta cúi xuống, hôn nhẹ lên thái dương An Chi, một cử chỉ thân mật đầy quyền lực.
"Giờ thì xin phép," Lãnh Hạo nói, và họ bước vào bên trong sảnh tiệc, bỏ lại sự hỗn loạn phía sau.
Không Khí Ngột Ngạt Của Giới Thượng Lưu
Bên trong sảnh tiệc, không khí còn căng thẳng hơn bên ngoài. Hàng trăm con mắt đang đổ dồn vào họ. Đó không phải là sự ngưỡng mộ, mà là sự dò xét, ghen tị và cả sự khinh miệt ẩn giấu.
Lãnh Hạo dẫn cô đi thẳng đến một bàn tròn, nơi đang có ba người lớn tuổi đang trò chuyện. An Chi biết ngay đó là những cổ đông và đối tác lớn của Lãnh Thị.
Cô thực hiện vai trò một cách hoàn hảo: duyên dáng, chu đáo nhưng không ủy mị, luôn đứng hơi lùi lại nửa bước để tôn lên Lãnh Hạo, nhưng ánh mắt cô luôn tỏ rõ sự hiện diện.
"Đến muộn," một người đàn ông lớn tuổi, dường như là đối tác cấp cao, lên tiếng với Lãnh Hạo. "Chúng tôi đang tự hỏi liệu cậu có còn giữ được sự chuyên nghiệp khi đã có một người vợ mới hay không."
"Ông Vương, sự chuyên nghiệp của tôi không bao giờ thay đổi. An Chi ở đây để đảm bảo điều đó," Lãnh Hạo lạnh lùng đáp, sau đó nhìn về phía An Chi. "An Chi, vợ tôi. Cô ấy vừa ký hợp đồng với chúng ta, và đồng thời, cô ấy cũng vừa giải quyết sự cố rò rỉ Project Titan sáng nay. Cô ấy có thể là một thư ký xuất sắc, và giờ, cô ấy là một đối tác không thể thay thế."
Lãnh Hạo không giới thiệu cô là "vợ" đơn thuần. Anh ta giới thiệu cô là "người giải quyết khủng hoảng" và "đối tác", ngay lập tức buộc những người khác phải tôn trọng cô.
Xung Đột Lớn I: Thư Tịnh Xuất Hiện
Trong khi An Chi đang trò chuyện xã giao một cách khéo léo, một luồng khí lạnh lẽo khác xuất hiện.
Thư Tịnh, vị hôn thê bị từ hôn trước đó của Lãnh Hạo, bước vào.
Thư Tịnh là hiện thân của vẻ đẹp cổ điển và sự giàu có. Cô ấy mặc chiếc váy trắng tinh khiết, mái tóc được búi cao quý phái, tỏa ra sự thanh lịch mà An Chi không có được. Nhưng sự thanh lịch đó ẩn chứa sự tự mãn và kiêu ngạo.
Thư Tịnh đi thẳng đến chỗ họ, dừng lại trước mặt An Chi, ánh mắt cô ta chứa đầy sự coi thường.
"Ồ, chào Lãnh Hạo. Anh đưa thư ký cũ của mình đến sao?" Thư Tịnh mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào nhưng lời nói đầy gai nhọn. Cô ta cố tình bỏ qua An Chi. "Cô ấy trông... khác quá. Đúng là đồ hiệu có thể làm thay đổi một người. Tôi hy vọng anh không phải dạy cô ấy cách dùng dao dĩa."
Lãnh Hạo định phản ứng, nhưng An Chi ra hiệu cho anh ta bằng một cái siết tay nhẹ.
An Chi đối mặt với Thư Tịnh. Cô nhớ lại lời dặn của Lãnh Hạo: kiêu ngạo, đáng sợ.
"Thư tiểu thư. Rất vui được gặp cô. Tôi không cần ai dạy tôi về nghi thức bàn ăn, vì tôi đã phải phục vụ Tổng tài Lãnh Hạo hàng nghìn bữa ăn trong ba năm. Tôi biết rõ sở thích của anh ấy hơn bất kỳ ai," An Chi đáp, giọng nói bình thản, nhưng ẩn chứa sự uy hiếp.
Cô bước lên một bước, kéo Thư Tịnh vào cuộc đối thoại riêng. "Cô nói đúng, đồ hiệu có thể thay đổi một người. Nhưng những thứ đó không thể thay đổi người phụ nữ mà Tổng tài Lãnh Hạo đã chọn để kết hôn và nắm giữ 50% cổ phần công ty. Tôi nghĩ, cô nên tập trung vào việc quản lý việc kinh doanh của Thư Gia hơn là quan tâm đến chiếc váy của tôi. Vì tôi, Chủ Tịch An Chi, sẽ sớm trở thành đối thủ lớn nhất của cô trên thị trường."
Đây là một lời tuyên chiến. An Chi không chỉ bảo vệ danh dự, cô còn khẳng định quyền lực.
Sắc mặt Thư Tịnh thay đổi, từ tự mãn sang giận dữ. Cô ta không ngờ cô thư ký cũ lại có thể phản công sắc bén đến vậy.
Lãnh Hạo đứng bên cạnh, nhìn An Chi với ánh mắt đầy tính toán. Anh ta hoàn toàn hài lòng.
"An Chi nói đúng, Thư Tịnh," Lãnh Hạo lạnh lùng chốt lại. "Cô ấy là một đối tác mạnh mẽ, và tôi không bao giờ kết hôn vì sắc đẹp, mà là vì trí tuệ. Giờ thì, xin lỗi, chúng tôi có những cuộc họp quan trọng hơn."
Họ rời đi, để lại Thư Tịnh đứng chôn chân tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch vì giận dữ và bẽ bàng.
Xung Đột Lớn II: Mẹ Lãnh Hạo - Bà Lãnh
Thử thách lớn nhất đã đến. Lãnh Hạo dẫn An Chi đến gặp Mẹ mình—Bà Lãnh, phu nhân của cả gia tộc, người phụ nữ quyền lực nhất giới thượng lưu.
Bà Lãnh ngồi ở một góc phòng, tỏa ra khí chất quý tộc lạnh lẽo. Bà ta nhìn An Chi từ đầu đến chân.
"Mẹ," Lãnh Hạo nói một cách ngắn gọn, không có sự ấm áp. "Đây là An Chi. Vợ con."
An Chi hiểu rõ vai trò của mình. Cô không thể tỏ ra kiêu ngạo với mẹ chồng, nhưng cũng không được phép quá thấp hèn.
"Chào mẹ," An Chi nhẹ nhàng nói, cúi đầu một chút.
Bà Lãnh không đáp lại. Bà ta chỉ nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay An Chi, rồi nhìn vào đôi mắt cô.
"Cô bé này... Cô có biết Lãnh Hạo là ai không? Nó không phải là một món đồ chơi. Vị trí Nữ Chủ Tịch không phải là một danh hiệu, mà là một trách nhiệm nặng nề. Tôi cho rằng, một người vừa rời khỏi bàn thư ký sẽ không hiểu điều này."
Giọng bà Lãnh nhỏ nhẹ, nhưng sắc bén như băng.
"Con hiểu rõ, mẹ," An Chi đáp, giữ giọng nói vững vàng. "Nếu con không có năng lực, con sẽ không thể trụ lại bên cạnh Lãnh Hạo ba năm, và con cũng không thể xử lý Project Titan sáng nay. Con không phải là một người vợ để trưng bày. Con là người nắm giữ 50% tài sản của Lãnh Hạo."
Bà Lãnh ngạc nhiên. Cô thư ký này quá thẳng thắn, quá tự tin. Bà ta đã quen với những cô gái ngoan ngoãn.
"Ồ? Tài sản? Cô nghĩ kết hôn với Lãnh Hạo là để tranh giành tài sản sao? Cô bé ngây thơ," Bà Lãnh cười khẩy. "Tôi hy vọng cô biết rằng, hợp đồng hôn nhân cũng có điều khoản ly hôn. Và khi cô ra đi, cô sẽ không mang theo được gì cả, ngoài sự tai tiếng."
Đó là lời đe dọa trực tiếp nhất. An Chi nhận ra rằng người phụ nữ này biết về hợp đồng.
"Mẹ nói đúng. Hợp đồng có điều khoản ly hôn," An Chi đáp, nở nụ cười kiên định. "Nhưng nó cũng có điều khoản bồi thường. Và con, con chỉ quan tâm đến điều khoản đó."
Lãnh Hạo không nói gì, nhưng anh ta đặt tay lên lưng An Chi, một cử chỉ bảo vệ.
Bà Lãnh trừng mắt nhìn Lãnh Hạo, rồi quay lại nhìn An Chi. "Hãy nhớ vị trí của mình, thư ký. Cô không thuộc về thế giới này."
"Vâng, con sẽ nhớ. Con sẽ nhớ rằng con đã tự tay ký tên vào hợp đồng để bước vào thế giới này," An Chi nói một câu nước đôi đầy ẩn ý.
Khoảnh Khắc Lắng Đọng Và Sự Thật
Lãnh Hạo kéo An Chi ra khỏi tầm mắt của mẹ anh ta, đi đến ban công vắng vẻ.
"Cô làm rất tốt," Lãnh Hạo thì thầm vào tai cô, giọng nói thấp, mang theo một chút hơi men của rượu. "Nhất là với Thư Tịnh. Rất tàn nhẫn và hiệu quả. Cô đã khiến mẹ tôi phải đau đầu."
"Tôi chỉ làm đúng theo hợp đồng, Lãnh Hạo. Tôi là lá chắn của anh," An Chi trả lời, sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm cô.
Họ đứng trong im lặng. An Chi nhìn ra ngoài, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh như một dải kim cương.
Đột nhiên, cô nghe thấy hai tiếng nói nhỏ ở góc khuất của ban công. Đó là Lãnh Hạo đang nói chuyện điện thoại, giọng anh ta không còn sự kiêu ngạo, mà là sự giận dữ bị kìm nén.
"Cô ta nghĩ cô ta có thể kiểm soát tôi? Mười năm rồi, mẹ vẫn dùng chuyện cũ để ép buộc tôi. Cô ta muốn tôi cưới Thư Tịnh để liên minh với gia tộc họ, củng cố quyền lực cũ! Không bao giờ. Thư ký An... à, Chủ Tịch An Chi, sẽ phá vỡ mọi kế hoạch của họ. Sáu tháng này là một cuộc chiến, không phải hôn nhân."
Anh ta cúp máy. An Chi quay lại, vờ như cô không nghe thấy gì.
Mười năm. Chuyện cũ. Anh ta đang bị ép buộc. An Chi hiểu ra. Hợp đồng này không chỉ là để thoát khỏi một cuộc hôn nhân sắp đặt. Đó là một cuộc nổi loạn thầm lặng của Lãnh Hạo chống lại gia tộc mình, và cô là vũ khí của anh ta.
Lãnh Hạo quay lại. Khuôn mặt anh ta trở nên lạnh lùng và cảnh giác.
"Nghe thấy gì không?"
An Chi lắc đầu. "Tôi đang nghĩ về báo cáo tài chính sắp tới. Tôi cần thông tin nội bộ của Thư Gia để bắt đầu công việc. Tôi sẽ làm việc cả đêm nay."
Sự chuyên nghiệp tuyệt đối của cô khiến sự cảnh giác trong mắt anh ta tan biến.
"Tốt. Cô là một con cờ tốt, An Chi."
Hành Động Cuối Cùng
Buổi tiệc kết thúc. Lãnh Hạo và An Chi chuẩn bị rời đi.
Khi họ đi ngang qua Thư Tịnh và Bà Lãnh, đang đứng cùng nhau, Lãnh Hạo dừng lại.
Anh ta vòng tay qua vai An Chi, kéo cô lại gần hơn. "An Chi, hôn tôi đi."
Đó không phải là một yêu cầu, mà là một mệnh lệnh công khai. An Chi kinh ngạc. Nụ hôn không có trong hợp đồng!
Tuy nhiên, cô hiểu: đây là cú chốt hạ cuối cùng.
An Chi không do dự. Cô nghiêng đầu, đặt tay lên ngực anh ta, và chạm môi vào môi anh ta. Nụ hôn lạnh lẽo và nhanh chóng, nhưng trong mắt những người quan sát, nó là sự xác nhận cho một tình yêu mãnh liệt, không thể bị chia cắt.
Khi họ tách ra, đôi mắt An Chi lấp lánh một cách nguy hiểm.
Lãnh Hạo mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn. "Vợ tôi rất nhiệt tình."
Cử chỉ đó, và nụ hôn đó, đã dập tắt mọi nghi ngờ còn sót lại. Cả hai rời khỏi sảnh tiệc, bước ra chiếc Maybach.
Khi cánh cửa xe đóng lại, sự thân mật biến mất. Lãnh Hạo ngay lập tức nhả tay khỏi eo cô, ngồi vào góc xe, quay mặt ra cửa sổ.
"Màn trình diễn kết thúc. Cô đã làm tốt. Bây giờ, về Penthouse. Phòng ngủ của cô ở cánh phía Đông. Đừng đi nhầm phòng."
An Chi tựa lưng vào ghế da, kiệt sức. Cô đã hoàn thành màn trình diễn đầu tiên, nhưng cô biết, sáu tháng tiếp theo sẽ còn khó khăn hơn nữa. Cô là Nữ Chủ Tịch, nhưng cũng là một con tin trong chiếc lồng vàng do chính cô ký tên.