Bình Minh và Sự Giải Thoát
An Chi thức dậy trong căn phòng ngủ rộng lớn ở cánh Đông, ánh bình minh vàng nhạt rót qua khung cửa kính cao từ sàn đến trần. Cô đưa tay chạm vào chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo trên ngón tay áp út. Cảm giác xa lạ nhưng đầy sức nặng của quyền lực.
Đêm qua, cô đã ngủ thiếp đi ngay trên bàn làm việc, giữa chồng hồ sơ về các khoản nợ của Thư Gia. Mối nguy hiểm và sự kiệt sức đã hành hạ cô.
Đúng 6 giờ sáng, điện thoại riêng của An Chi rung lên. Đó là tin nhắn từ bác sĩ của Cha cô.
“Phẫu thuật đã thành công rực rỡ, Chủ Tịch An. Tình trạng bệnh nhân ổn định và đang hồi phục. Vui lòng đừng lo lắng.”
An Chi đọc tin nhắn, đôi tay cô run rẩy. Hơi thở cô nghẹn lại. Cô đã chiến đấu một tuần như một con thú bị dồn vào chân tường, và giờ, cô đã thắng. Tự do, hay ít nhất là sự cứu rỗi, đã ở trong tầm tay. Cô gục đầu xuống bàn, không khóc thành tiếng, chỉ có những dòng nước mắt lặng lẽ tuôn ra vì sự nhẹ nhõm tột độ.
Một tiếng gõ cửa khô khan vang lên. Cửa mở, và Lãnh Hạo bước vào, mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, toát lên vẻ mạnh mẽ và lạnh lùng.
Anh ta nhìn thấy An Chi đang ngồi giữa những tập hồ sơ, đôi mắt hơi đỏ hoe.
"7 giờ kém 30. Cô trễ 30 phút," anh ta nói. "Có vấn đề gì sao? Cô không được phép mất kiểm soát cảm xúc trong hợp đồng này."
An Chi nhanh chóng lau nước mắt, lấy lại vẻ chuyên nghiệp. Cô đứng dậy.
"Xin lỗi, Lãnh Hạo. Tôi vừa nhận được tin Cha tôi đã phẫu thuật thành công. Tôi đã quá tập trung vào tin tức đó," cô giải thích, giọng nói vững vàng.
Lãnh Hạo dừng lại. Ánh mắt anh ta nhìn cô không còn sự lạnh lùng, mà là một sự đánh giá khó hiểu. Anh ta đã mua sự tuyệt vọng của cô, và giờ, anh ta đang chứng kiến kết quả của giao dịch đó.
"Tốt. Điều đó có nghĩa là cô không còn bất kỳ sự phân tâm nào nữa. Công việc của cô là phải làm Thư Gia sụp đổ trong hai tuần tới. Đổi lại, tôi sẽ đảm bảo việc chăm sóc cho Cha cô là hoàn hảo. Cô không cần phải đến thăm ông ấy. Việc đó quá nguy hiểm cho vở kịch của chúng ta."
Anh ta nói một cách tàn nhẫn và thực dụng, ngay lập tức kéo cô trở lại thực tại của hợp đồng. An Chi gật đầu, hiểu rằng anh ta đang cố gắng bảo vệ cả hai.
"Tôi hiểu. Báo cáo về Thư Gia của cô đã sẵn sàng. Họ đang vay nợ từ các công ty con của ngân hàng Á Châu, tổng cộng 300 tỷ, và hạn chót là cuối tháng. Chúng ta sẽ hành động ngay hôm nay."
Chiến Lược Tàn Nhẫn
Trong văn phòng Tổng tài, Lãnh Hạo và An Chi đã triển khai kế hoạch "Ẩn".
An Chi không trực tiếp tham gia. Cô dùng mạng lưới cựu sinh viên và những người quen trong giới tài chính (những người cô từng giúp đỡ khi còn là thư ký) để tung ra những tin đồn có vẻ vô hại nhưng mang tính hủy diệt.
"Chúng ta không trực tiếp mua trái phiếu của Thư Gia. Việc đó sẽ khiến Thư Tịnh cảnh giác," An Chi nói, ngón tay cô lướt trên màn hình cảm ứng khổng lồ hiển thị sơ đồ mạng lưới của Thư Gia. "Chúng ta sẽ dùng một quỹ đầu tư ngoại quốc giả, bơm một lượng tiền nhỏ nhưng đáng kể vào thị trường. Sau đó, chúng ta sẽ lan truyền tin đồn rằng quỹ này đang rút vốn khỏi lĩnh vực bất động sản ven biển. Những nhà đầu tư nhỏ lẻ sẽ hoảng sợ và bán tháo trái phiếu của Thư Gia để cắt lỗ. Sự hỗn loạn sẽ bắt đầu."
Lãnh Hạo ngồi trên ghế da, quan sát cô. Anh ta không ngắt lời, sự tập trung của anh ta là tuyệt đối.
"Cô đang sử dụng phương pháp 'Mồi và Rút' cổ điển. Rất nguy hiểm, nhưng hiệu quả," Lãnh Hạo nhận xét. "Và cô đang lợi dụng sự tham lam và sợ hãi của những nhà đầu tư nhỏ lẻ."
"Tôi không có lựa chọn nào khác," An Chi đáp, giọng cô không chút hối hận. "Trong chiến tranh thương trường, không có đạo đức. Tôi phải làm cho Thư Gia sụp đổ để cứu Lãnh Thị. Hoặc là họ, hoặc là chúng ta. Anh đã dạy tôi điều đó, Lãnh Hạo."
Ánh mắt Lãnh Hạo lóe lên một tia sáng kỳ lạ, như thể anh ta đang nhìn thấy một bản sao hoàn hảo, nhưng tàn nhẫn hơn của chính mình.
"Được. Kích hoạt kế hoạch. Tôi sẽ hỗ trợ cô 500 tỷ để giữ vững giá cổ phiếu của Lãnh Thị. Cô sẽ là người chịu trách nhiệm trực tiếp."
Bữa Tối Của Những Thử Thách
Tối hôm đó, Lãnh Hạo đột ngột thông báo: "Mợ của tôi, Bà Lãnh Mai, sẽ đến ăn tối. Bà ấy là người quyền lực thứ hai trong gia tộc, sau mẹ tôi. Bà ấy là kẻ hoài nghi lớn nhất đối với cuộc hôn nhân này. Cô phải vượt qua bài kiểm tra của bà ấy."
An Chi hiểu. Đây là một cuộc tấn công "nội bộ" được che đậy.
"Tôi cần thông tin. Sở thích của Bà Lãnh Mai là gì?" An Chi hỏi, đã mặc vào chiếc váy dạ hội đơn giản nhưng thanh lịch.
"Bà ấy yêu thích trà Đinh Cốc Sơn, ghét mùi nước hoa quá nồng, và là người bảo thủ. Bà ấy sẽ hỏi cô những câu hỏi về cuộc sống cá nhân của tôi," Lãnh Hạo nói, đưa cho cô một chiếc trâm cài tóc kim cương nhỏ. "Đeo cái này. Nó là quà cưới mà tôi tặng mẹ tôi năm xưa. Hành động này sẽ khiến bà ấy bối rối."
An Chi khẽ cười mỉm, nhận ra sự xảo quyệt trong chiến thuật của anh ta.
Bà Lãnh Mai đến, trang phục sang trọng, ánh mắt sắc bén. Bà ta nhìn An Chi từ đầu đến chân, và ngay lập tức nhìn thấy chiếc trâm cài tóc. Khuôn mặt bà ta thay đổi.
"Chiếc trâm này... An Chi, cháu biết nó có ý nghĩa gì không?" Bà Lãnh Mai hỏi, giọng nói đầy thách thức.
An Chi mỉm cười, một nụ cười ấm áp, không giả tạo. "Chào mợ. Cháu biết. Lãnh Hạo nói đây là chiếc trâm anh ấy đã tặng mẹ nhân dịp kỷ niệm. Anh ấy muốn cháu đeo nó để nhớ rằng, dù công việc có bận rộn thế nào, gia đình và sự tôn trọng vẫn là quan trọng nhất."
An Chi vừa nói dối một cách hoàn hảo, vừa đẩy Lãnh Hạo vào một vai diễn người chồng chu đáo.
Bà Lãnh Mai quay sang Lãnh Hạo, anh ta chỉ nhún vai, xác nhận lời An Chi. Bà Lãnh Mai nhíu mày, không thể bắt bẻ được.
Trong bữa tối, Bà Lãnh Mai liên tục công kích: "Lãnh Hạo là người cầu toàn. Cháu có biết món ăn yêu thích của nó không? Hay thói quen làm việc của nó?"
"Món ăn yêu thích của Lãnh Hạo là món Gà Sốt Chanh đơn giản, được làm bởi bếp trưởng của chúng ta. Anh ấy ghét sự cầu kỳ trong ẩm thực. Về thói quen làm việc, anh ấy bắt đầu lúc 7 giờ sáng, đọc báo cáo tài chính trong khi ăn sáng, và ghét bị làm phiền trước 10 giờ sáng, trừ phi có khủng hoảng hệ thống," An Chi đáp, thông tin chính xác đến từng chi tiết nhỏ.
Bà Lãnh Mai hoàn toàn bất ngờ. An Chi không chỉ biết những điều cơ bản, cô ấy biết những thói quen riêng tư nhất.
"Cháu hiểu nó hơn bất kỳ người phụ nữ nào tôi từng thấy bên cạnh nó," Bà Lãnh Mai thừa nhận, giọng nói có chút miễn cưỡng.
"Cháu hiểu anh ấy không phải vì chúng cháu yêu nhau," An Chi tiếp lời một cách táo bạo, "mà vì chúng cháu làm việc cùng nhau. Chúng cháu là đối tác hoàn hảo. Tình yêu có thể mất đi, nhưng lợi ích thì không. Và đó là lý do hôn nhân này sẽ không bao giờ tan vỡ."
Sự thẳng thắn này khiến Bà Lãnh Mai bị sốc, nhưng lại đồng thời tôn trọng. Bà ta đã quen với những lời nói dối hoa mỹ, nhưng sự thật trần trụi về lợi ích lại dễ tin hơn.
Rạn Nứt Đầu Tiên
Sau khi Bà Lãnh Mai rời đi, sự yên tĩnh bao trùm Penthouse. Lãnh Hạo đứng ở ban công, nhìn xuống thành phố.
"Cô đã đánh bại bà ấy. Cô đã dùng sự thật về mối quan hệ công việc của chúng ta để che đậy sự thật về hợp đồng," Lãnh Hạo nói, giọng anh ta chứa đầy sự ngưỡng mộ.
"Và anh đã dùng chiếc trâm cài tóc để buộc tôi phải làm một người vợ chu đáo," An Chi đáp, cởi chiếc trâm cài ra và đặt nó lên bàn. "Chúng ta đang sử dụng nhau một cách tàn nhẫn."
Cô quay đi, nhưng cảm giác kiệt sức đột ngột ập đến. Đầu óc cô quay cuồng. Sự căng thẳng kéo dài từ vụ rò rỉ, đến buổi tiệc, đến cuộc họp, và cuối cùng là tin tức về Cha. Cơ thể cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
An Chi bước đi loạng choạng, và cô gần như ngã xuống sàn đá cẩm thạch.
Trước khi cô chạm đất, Lãnh Hạo đã di chuyển với tốc độ kinh ngạc. Anh ta đỡ lấy cô, vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô.
An Chi tựa vào ngực anh ta, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh ta. Mùi bạc hà và gỗ tuyết tùng xộc vào mũi cô, không còn lạnh lẽo như trước, mà là một sự ấm áp bất ngờ.
"An Chi?" Lãnh Hạo gọi tên cô, giọng nói anh ta có một chút hoảng hốt, hoàn toàn khác với Tổng tài lạnh lùng.
An Chi cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực đã cạn kiệt. "Tôi... tôi ổn. Chỉ là kiệt sức thôi. Đừng chạm vào tôi. Hợp đồng..."
"Câm miệng!" Lãnh Hạo gằn giọng, lần đầu tiên anh ta thực sự giận dữ. "Hợp đồng quy định không được có cảm xúc, không phải không được chăm sóc khi cô ngã quỵ. Cô nghĩ cô là gì? Một cỗ máy sao? Cô vừa vượt qua hàng loạt thử thách trong 48 giờ. Cô là con người."
Anh ta bế cô lên, nhẹ nhàng đưa cô đến ghế sofa. Anh ta rót một ly nước ấm và đưa cho cô.
"Uống đi."
An Chi uống hết ly nước. Cô nhìn anh ta, đôi mắt mở to. Đây là một khoảnh khắc ngoài kịch bản.
"Anh không cần phải... quan tâm," cô thì thào.
"Tôi không quan tâm," Lãnh Hạo đáp, nhưng giọng nói anh ta hơi lạc đi. "Tôi chỉ quan tâm đến hiệu suất của tài sản của tôi. Cô là Chủ Tịch Lãnh Thị, cô không thể ngã bệnh. Hãy nhớ điều đó. Uống thuốc bổ sung vitamin và ngủ. Mọi thứ khác có thể chờ."
Anh ta đặt tay lên trán cô, kiểm tra nhiệt độ. Xúc giác đó, dù chỉ là kiểm tra y tế, nhưng lại mang đến một cảm giác rúng động mà An Chi chưa từng cảm nhận từ bất kỳ người đàn ông nào.
"Tôi ổn. Tôi cần tiếp tục theo dõi Thư Gia. Chúng ta cần tận dụng sự hỗn loạn thị trường sáng nay." An Chi cố gắng đứng dậy.
Lãnh Hạo giữ cô lại. "Không. Cô đã làm quá sức. Tôi đã thuê cô vì sự thông minh, không phải vì sức bền thể chất. Hãy nghỉ ngơi. Nếu cô tiếp tục như thế này, cô sẽ gục ngã trước khi hợp đồng kết thúc. Và tôi sẽ mất vũ khí mạnh nhất của tôi."
Anh ta đứng dậy, quay lưng lại.
"Hãy nhớ điều này, An Chi. Sáu tháng này, tôi là nhà tài trợ, cô là người nhận. Giữ sức khỏe của cô cũng là một phần của giao dịch. Cô được phép yếu đuối trong không gian riêng của cô. Nhưng khi ra khỏi cánh cửa này, cô phải là thép."
Anh ta bước đi, để lại An Chi trên ghế sofa, với chiếc chăn mỏng được đắp lên người và một cảm giác hỗn loạn trong lòng. Cô biết anh ta nói đúng. Nhưng cô cũng biết, chỉ một khoảnh khắc nhân từ đó, một vết rạn nhỏ trong sự lạnh lùng của anh ta, đã tạo ra một lỗ hổng nguy hiểm trong lớp phòng vệ của chính cô.
An Chi ôm lấy chiếc chăn, nhìn về phía phòng ngủ của anh ta. Cô sợ hãi. Không phải sợ bị Lãnh Hạo làm tổn thương, mà là sợ cô sẽ nhìn thấy con người thật của anh ta quá nhiều. Và cô sợ hơn nữa, trái tim cô, vốn đã mục ruỗng vì tiền bạc, sẽ bắt đầu nảy sinh những điều không được phép.
Sáu tháng. Cuộc chiến thực sự không phải là Thư Gia, mà là trái tim cô.