Bình Minh Khác Lạ
An Chi tỉnh dậy trên chiếc sofa, cơ thể cô vẫn còn mệt mỏi nhưng đầu óc đã tỉnh táo hơn. Chiếc chăn mỏng vẫn còn trên người cô. Ký ức về việc Lãnh Hạo đã đỡ cô và sự giận dữ bất thường của anh ta đêm qua trở nên sống động. Cô nhìn vào chiếc ly nước ấm đã cạn. Đây là những hành động ngoài hợp đồng, những hành động khiến ranh giới lạnh lùng của họ trở nên mơ hồ một cách nguy hiểm.
Khi cô bước ra khỏi phòng khách, Lãnh Hạo đã ngồi ở bàn ăn, đã mặc đồ vest hoàn chỉnh, khuôn mặt anh ta lại trở về với vẻ lạnh lùng quen thuộc, không để lộ bất kỳ dấu vết cảm xúc nào từ đêm qua.
"7 giờ kém 15," anh ta nói, không ngước lên khỏi chiếc iPad. "Hôm nay cô đến đúng giờ. Điều đó chứng tỏ cô đã nhận thức được tầm quan trọng của việc giữ gìn 'tài sản' của mình."
An Chi hiểu. Anh ta đang gọi sự chăm sóc của mình đêm qua là một hành động chiến lược, không phải nhân tính. Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy một chút thất vọng không tên.
"Cảm ơn sự nhắc nhở của anh, Lãnh Hạo. Tôi đã kiểm soát được tình hình sức khỏe. Bây giờ, đến công việc." An Chi ngồi xuống, thái độ của cô còn lạnh lùng hơn cả anh ta. "Thị trường đã bắt đầu hỗn loạn. Các nhà đầu tư nhỏ lẻ đang bán tháo trái phiếu của Thư Gia. Chúng ta cần thúc đẩy tốc độ, không cho Thư Tịnh có cơ hội phản ứng."
"Tốt. Chiều nay, chúng ta có cuộc họp báo kín với các đối tác lớn. Tối nay, là Đại Tiệc Kỷ Niệm 100 Năm của Lãnh Thị. Cô phải tham dự."
"Đại tiệc kỷ niệm?"
"Đây là sự kiện công khai quan trọng nhất của Lãnh Thị hàng năm. Nó sẽ là nơi mẹ tôi, chú Lãnh Đông, và tất cả những kẻ hoài nghi khác sẽ có mặt. Cô phải là tâm điểm, chứng minh sự vững chắc của cuộc hôn nhân. Tôi cần cô phải hành động như thể cô không thể sống thiếu tôi," Lãnh Hạo nói, ánh mắt anh ta khóa chặt lấy cô, truyền tải mệnh lệnh. "Sự thân mật tối nay phải gấp đôi hôm trước. Cô hiểu chứ?"
An Chi gật đầu. Cô hiểu. Đây là lúc hợp đồng đòi hỏi sự hy sinh lớn nhất về mặt cảm xúc.
Sự Sụp Đổ Của Thư Gia
Suốt buổi sáng, An Chi thực hiện cú đánh cuối cùng. Cô đã cho phát hành một báo cáo tài chính nội bộ giả mạo, cho thấy Thư Gia không chỉ khó khăn về dòng tiền mà còn đang bị điều tra về việc thao túng giá cổ phiếu. Tin tức này, dù không chính xác hoàn toàn, lại là giọt nước làm tràn ly.
Tại cuộc họp báo kín buổi chiều, Thư Tịnh, trong vai trò là giám đốc điều hành của Thư Gia, đã gọi điện trực tiếp đến Lãnh Thị, yêu cầu nói chuyện với An Chi.
"Thư Tịnh. Cô vẫn giữ được sự bình tĩnh sau những gì xảy ra sao?" An Chi nhấc máy, giọng nói cô đầy uy quyền của một người chiến thắng.
"An Chi! Cô đã làm gì? Cô đang hủy hoại Thư Gia! Tôi biết Lãnh Hạo đứng sau chuyện này. Cô là công cụ của anh ta!" Thư Tịnh hét lên qua điện thoại, giọng nói cô ta run rẩy.
"Đúng vậy. Tôi là công cụ. Và tôi là vũ khí. Nhưng cô lại không phải là gì cả, Thư Tịnh," An Chi đáp, không chút thương hại. "Cô đã đánh giá thấp tôi khi tôi còn là thư ký. Giờ đây, tôi là người đã ký tên hủy hoại gia sản của cô. Đừng đổ lỗi cho Lãnh Hạo. Hãy đổ lỗi cho sự thiếu cảnh giác của cô."
An Chi cúp máy. Cô quay sang Lãnh Hạo.
"Thư Gia đã sụp đổ. Họ không thể huy động được 300 tỷ trước hạn chót. Ngân hàng Á Châu sẽ tịch thu tài sản bất động sản ven biển của họ," An Chi báo cáo, vẻ mặt không cảm xúc. "Chúng ta đã thắng, Lãnh Hạo."
Lãnh Hạo dựa lưng vào ghế, vẻ mặt anh ta thư giãn hơn lần đầu tiên. "Xuất sắc. Cô đã làm được điều mà không người phụ nữ nào khác có thể làm được."
Lời khen ngợi đó, lạnh lùng và chuyên nghiệp, lại có sức nặng hơn bất kỳ lời đường mật nào.
Đại Tiệc Lãnh Thị: Màn Trình Diễn Cao Trào
7 giờ tối. An Chi bước vào sảnh Đại Tiệc Lãnh Thị. Cô mặc chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc bích, thiết kế đơn giản nhưng tôn lên vẻ ngoài lạnh lùng, sang trọng của một người phụ nữ quyền lực mới.
Lãnh Hạo đón cô ở chân cầu thang. Anh ta mặc bộ tuxedo đen, nhìn cô với ánh mắt đánh giá.
"Tối nay, cô phải làm họ tin. Không chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh, mà là một tình yêu điên cuồng," anh ta thì thầm vào tai cô, âm thanh trầm thấp khiến cô rùng mình.
Họ bước vào sảnh tiệc. Lãnh Hạo không chỉ đặt tay lên eo cô, anh ta giữ cô sát đến mức không có một khe hở nào. Họ di chuyển giữa đám đông, nhận những lời chúc tụng.
Mẹ Lãnh Hạo và Bà Lãnh Mai đều có mặt. Họ quan sát mọi động thái của An Chi.
"Lãnh Hạo, con trông hạnh phúc hơn nhiều so với những gì mẹ mong đợi," Bà Lãnh nói, một nụ cười lạnh lùng nở trên môi.
"Mẹ, An Chi là người vợ mà con đã chọn. Cô ấy là người duy nhất có thể hiểu và chia sẻ tham vọng của con. Làm sao con có thể không hạnh phúc?" Lãnh Hạo đáp. Sau đó, anh ta quay sang An Chi, cúi xuống và thì thầm: "Anh nhớ em cả ngày hôm nay."
Cử chỉ thân mật bất ngờ và lời nói ngọt ngào giả tạo này làm An Chi bất ngờ. Cô nhanh chóng phản ứng, đặt tay lên má anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt đầy tình ý giả tạo.
"Em cũng nhớ anh, Lãnh Hạo. Anh biết em không thể làm việc mà thiếu anh mà."
Lời nói này nghe như lời ngọt ngào của một cặp vợ chồng, nhưng lại ẩn chứa sự thật về mối quan hệ công việc của họ. Lãnh Hạo khẽ cười, một nụ cười bí hiểm.
Nụ Hôn Dưới Ánh Đèn Chùm
Khi âm nhạc chuyển sang điệu Waltz lãng mạn, Lãnh Hạo kéo An Chi ra sàn nhảy.
Anh ta đặt tay lên eo cô, bàn tay lạnh buốt qua lớp lụa mỏng của chiếc váy. An Chi đặt tay lên vai anh ta.
"Diễn xuất. Nhớ lấy. Đừng lơ đãng," anh ta nói.
Họ bắt đầu khiêu vũ. Lãnh Hạo là một vũ công tuyệt vời, đưa cô lướt trên sàn một cách hoàn hảo. Ánh đèn chùm rọi xuống, tạo nên một không gian lãng mạn giả dối.
An Chi ngước nhìn lên anh ta. Khoảng cách gần đến mức cô cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh ta, nhịp điệu của cơ thể anh ta. Cô nhận ra rằng, dù cô đã cảnh báo mình, cảm giác này không còn chỉ là sự sợ hãi. Nó là sự xao động, là một lực hấp dẫn mạnh mẽ mà cô không thể kiểm soát.
"Họ đang nhìn chúng ta," Lãnh Hạo thì thầm, giọng nói trầm thấp. "Làm cho họ ghen tị."
Anh ta đột ngột kéo cô sát hơn, cúi xuống, và môi anh ta chạm vào môi cô. Nụ hôn này khác biệt. Nó không phải là một vũ khí công khai giận dữ, cũng không phải là sự xác nhận nhanh chóng. Nó chậm rãi, sâu lắng, và mang theo một sự chiếm hữu mãnh liệt.
An Chi cảm thấy cô bị cuốn vào vòng xoáy của cảm xúc. Cô không chống cự. Cô đặt tay lên cổ anh ta, đáp lại, để bản thân cô tan chảy vào màn trình diễn này.
Khi họ tách nhau ra, khuôn mặt An Chi đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Cô biết, trong khoảnh khắc đó, cô đã phản bội lại hợp đồng. Cô đã cảm nhận được điều gì đó.
"Rất tốt," Lãnh Hạo nói, giọng anh ta khàn khàn, nhưng ánh mắt anh ta lại lạnh lẽo một cách đáng sợ. "Cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người đều tin."
Lời nói của anh ta như một gáo nước lạnh tạt vào mặt An Chi. Cô ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, nụ cười giả tạo trở lại trên môi.
"Tôi là một diễn viên giỏi, Lãnh Hạo. Đừng quên."
Sự Trả Đũa Cuối Cùng Của Thư Tịnh
Cuối buổi tiệc, khi Thư Gia đang đứng trên bờ vực phá sản, Thư Tịnh xuất hiện. Cô ta không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn sự tuyệt vọng. Cô ta tiến đến chỗ An Chi, tay cầm một ly rượu.
"An Chi! Cô sẽ phải trả giá. Cô nghĩ Lãnh Hạo yêu cô sao? Anh ta chỉ cần công cụ để trả thù gia tộc. Sau sáu tháng, cô sẽ bị ném đi như một chiếc giẻ rách!"
Thư Tịnh cố tình làm đổ ly rượu vang đỏ lên chiếc váy ngọc bích của An Chi.
Mọi người trong sảnh tiệc đều quay lại nhìn. Bà Lãnh Mai và Bà Lãnh đang quan sát.
An Chi nhìn vết rượu loang lổ trên chiếc váy trị giá hàng chục nghìn đô la. Cô không giận dữ. Cô chỉ cảm thấy thương hại.
Lãnh Hạo không phản ứng ngay lập tức. Anh ta muốn xem An Chi sẽ xử lý thế nào.
An Chi bình tĩnh rút khăn giấy từ túi, lau nhẹ vết rượu. Cô nhìn Thư Tịnh, mỉm cười, một nụ cười đầy uy hiếp.
"Thư Tịnh. Cô đã hủy hoại gia sản của mình. Bây giờ cô muốn hủy hoại chiếc váy của tôi sao? Cô có biết, đối với Lãnh Thị, một chiếc váy chỉ là vật tiêu dùng, và một gia tộc sụp đổ chỉ là một con số trong báo cáo tài chính," An Chi nói, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng sắc bén.
Cô quay sang Lãnh Hạo. "Anh yêu, em hơi khó chịu. Có lẽ nên đưa Thư tiểu thư về nhà. Em nghĩ cô ấy cần một bác sĩ tâm lý hơn là một ly rượu."
Lãnh Hạo gật đầu, ánh mắt anh ta đầy sự ngưỡng mộ tàn nhẫn. Anh ta vòng tay qua vai An Chi, một lần nữa tuyên bố sự sở hữu.
"Thư Tịnh, hãy nhớ, người phụ nữ của tôi không thể bị động chạm. Cô đã chạm vào cô ấy," Lãnh Hạo nói, giọng nói lạnh lùng đến mức có thể đóng băng cả ly rượu.
Hậu Quả
Khi họ trở về Penthouse, An Chi đi thẳng vào phòng thay đồ. Lãnh Hạo theo sau, đứng dựa vào khung cửa.
"Cô đã học được cách sử dụng uy quyền," anh ta nói. "Nhưng cô đã mạo hiểm."
An Chi thay chiếc váy, mặc vào bộ đồ ngủ lụa. "Mạo hiểm ở đâu? Tôi đã dập tắt mọi nghi ngờ."
"Mạo hiểm ở nụ hôn," Lãnh Hạo đáp, bước vào phòng, rút ngắn khoảng cách giữa họ. "Nụ hôn đó, cô đã đáp lại quá nhiệt tình. Cô đang cảm nhận điều gì đó, An Chi?"
An Chi quay lại, đối mặt với anh ta. Cô không thể nói dối. Cô cũng không thể nói thật.
"Tôi đang cảm nhận sự kiệt sức, Lãnh Hạo. Tôi đang cảm nhận Mười tỷ đồng và sáu tháng sắp tới. Nụ hôn đó chỉ là một phần của vai diễn. Đừng tự mãn."
Lãnh Hạo nhếch mép. Anh ta tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài cm.
"Tôi sẽ kiểm tra lời nói của cô," anh ta nói, giọng nói đầy thách thức. "Hợp đồng có một điều khoản cấm cảm xúc. Nhưng nếu cô cảm thấy điều gì đó, tôi có quyền sử dụng nó như một công cụ."
Anh ta đưa tay lên, vuốt nhẹ gò má cô, nơi hơi thở cô vừa dồn dập.
"Cô đang run. Vì sợ hãi, hay vì điều gì khác, Chủ Tịch An Chi?"
An Chi không lùi bước. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta, nơi cô thấy sự lạnh lùng và một chút lửa cháy.
"Tôi run vì sự ghê tởm đối với sự tàn nhẫn của anh, Lãnh Hạo," cô nói dối.
Anh ta cười khẩy, nhưng bàn tay anh ta không rời khỏi má cô. Anh ta hôn nhẹ lên trán cô, một nụ hôn nhanh chóng, không phải để diễn xuất, mà là một lời cảnh báo.
"Tốt. Hãy giữ lửa đó. Nó làm cô trở nên nguy hiểm hơn. Giờ thì đi ngủ. Ngày mai, chúng ta bắt đầu thu mua tài sản của Thư Gia. Sáu tháng của cô vừa trôi qua thêm một ngày."
Lãnh Hạo rời đi. An Chi đứng chôn chân tại chỗ. Cô biết, cô đã nói dối. Cô không run vì ghê tởm. Cô run vì khao khát được thấy sự nhân từ trong anh ta, và sợ hãi khi cô ngày càng bị cuốn vào trò chơi nguy hiểm này.
Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô không còn lạnh lẽo. Nó đã mang nhiệt độ của chính cô.